Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 589

Chương 589

Câu nói bất ngờ của Nhạc Cận Ninh khiến cho Niệm Ninh bị giật mình, động tác trên tay khế run, mặc dù cô vẫn luôn cẩn thận từng chút nhưng vẫn vô tình làm hơi mạnh tay.

Cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh: J Thấy vậy, Nhạc Cận Ninh vội vàng bước nhanh đến, vươn tay cầm lấy bông băng trên tay Niệm Ninh, tay còn lại nhẹ nhàng cầm tay cô.

Nhìn dáng vẻ cau mày của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh có phần mê man. Thái độ của Nhạc Cận Ninh cũng thay đổi thất thường giống như thời tiết ngoài kia, ngay cả cô cũng có khi thật sự không hiểu rõ rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang suy nghĩ gì.

“Em kiên nhân một chút.” Nói rồi, tay Nhạc Cận Ninh thấm nước thuốc bên cạnh nhẹ nhàng lau rửa vết thương của Niệm Ninh.

Mặc dù Niệm Ninh đã chuẩn bị tâm lí, song vẫn đau đến co rúm lại.

Nhạc Cận Ninh ngước nhìn vào mắt của Niệm Ninh, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau cũng không nói lời nào.

Cuối cùng vẫn là Niệm Ninh tiên phong phá vỡ sự im lặng: ‘Hay là cứ để tôi tự làm đi.”

Nói rồi cô vươn tay muốn lấy lại bông băng trên tay Nhạc Cận Ninh nhưng tay của Nhạc Cận Ninh lại né ra sau, mặt anh tối sầm lại, bộ dáng có vẻ không vui lắm: “Ngồi im đấy đi, tôi sẽ cố để làm thật nhẹ nhàng. Sao em cứ mãi không học được cách chăm sóc tốt cho bản thân vậy chứ?”

Lúc trước khi anh không có ở bên cạnh Niệm Ninh, cô đã bị người của nhà họ Niệmăn hiếp coi thường không ra gì, mà cho dù trước đó có anh ở bên cạnh cô, cũng luôn nhìn có vẻ khá là ngốc nghếch, chẳng qua chỉ mới ra ngoài mấy ngày, đã làm cánh tay của mình bị thương một vết lớn như vậy rồi.

“Thật sự là tôi chỉ không…”

“Không cẩn thận thì cũng là lơ đễnh chủ quan?”

Nhạc Cận Ninh không chờ Niệm Ninh nói hết đã giận dồi hỏi ngược lại.

Niệm Ninh thấy tâm trạng của Nhạc Cận Ninh không được tốt lắm nên cũng chẳng nói thêm gì nữa.

May là Nhạc Cận Ninh đã nhanh chóng thay thuốc cho cô xong, sau đó thu dọn đồ đạc, lúc anh đang xoay người chuẩn bị đi ra, cô liền gọi anh lại: “Nhạc Cận Ninh, anh khoan đi đã, tôi nghĩ mình vẫn cần phải giải thích với anh một chuyện.”

Nghe thấy giọng nói của Niệm Ninh, Nhạc Cận Ninh xoay người đứng thẳng: “Có chuyện gì?”

Niệm Ninh mím mím môi, bên trong đôi mắt sáng vừa có sự chân chừ lại có hơi rối rắm, thật lâu sau mới nói chuyện: “Tôi biết chuyện lúc trước ở Ủy ban nhân dân thành phố anh không tin tôi, nhưng cho dù anh không tin tôi thì cũng không sao cả, những gì tôi nói đều là sự thật.”

Mặc dù cô đã quyết định sau này sẽ ly hôn với Nhạc Cận Ninh nhưng cô vẫn không muốn để cho anh hiểu lầm cô.

Vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh cũng không có gì thay đổi cả, vẫn đứng ở đó như cũ.

Thấy cô không muốn nói tiếp nữa, lúc này anh mới mở miệng: “Cho nên là?”

Niệm Ninh nhếch nhếch môi mấy lần mới tiếp tục nói: “Tôi biết, cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng là do tôi đột nhiên quyết định đổi ý nên rất xin lỗi anh, rõ ràng trước đó đã đồng ý với anh rồi, nhưng lại không làm được, nhưng mà anh yên tâm đi, ba của anh không cho anh ly hôn lúc này chắc là vì sợ không có ai chăm sóc cho tôi, đợi sau khi sinh con ra rồi thì tôi sẽ tự mình đến nhà cũ nói với ba anh về chuyện ly hôn, tôi cũng sẽ cố gắng khuyên nhủ ông ấy không làm khó dễ cô Trương.”

Bởi vì mối quan hệ của bà nội, cô không thể không chấp nhận ý kiến của ông Nhạc trước, mà Nhạc Cận Ninh cũng không muốn để Trương Thanh Trà xảy ra nguy hiểm, mà ở mặt này, cách nghĩ của bọn họ rất giống nhau.

Nhạc Cận Ninh không muốn Trương Thanh Trà gặp phải nguy hiểm, cũng giống như thế, cô cũng không muốn nhà họ Niệm có cơ hội lợi dụng được sơ hở.

Bình Luận (0)
Comment