Chương 602
Cậu chủ luôn muốn xoa dịu quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ, nhưng cậu chủ lại tỏ thái độ lạnh nhạt, muốn giúp nhưng cũng không giúp được gì nhiều.
Tuy nhiên, may mắn là mợ chủ cũng có ý muốn làm hòa.
Chú Vương lập tức vui vẻ nói: “Mợ ơi, mợ chờ một chút. Tôi sẽ sai nhà bếp chuẩn bị”
Niệm Ninh gật nhẹ đầu, uống vài ngụm nước chanh ướp lạnh, sau đó lên lầu thay một bộ quần áo, trang điểm lại lần nữa rồi mới cầm túi xách lên, quay người xuống lầu.
Chú Vương thấy Niệm Ninh đã chuẩn bị xong, thì lập tức có chút áy náy nói: “Mợ ơi, mợ chờ một chút, khoảng mười phút là xong ngay.”
Ông rất sợ Niệm Ninh sẽ mất kiên nhãn vì chờ đợi, rồi bỏ ý định đưa đồ ngọt đến cho Nhạc Cận Ninh.
“Không gấp, chỉ cần có thể chuẩn bị xong trước giờ nghỉ trưa của Nhạc Cận Ninh là được.” Niệm Ninh lập tức nói.
Hiện tại cô bận quá, giữa trưa còn không biết phải đi đâu xã giao, thế nên giữa trưa trước khi đi đem đồ qua cho anh là được rồi.
“Mợ ơi, mợ tự đi có được không vậy?” Vẻ mặt của chú Vương hơi lo lắng.
“Tôi tự mình đi, chú chuẩn bị xe giúp tôi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Niệm Ninh biết chú Vương lo cho mình nên an ủi ngay.
Chú Vương lập tức lên tiếng: “Mợ, nếu không tôi đi với cô, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, lần trước cô ngã cũng là do tôi chăm sóc không chu đáo, vì vậy…
Mặc dù việc cải thiện tình cảm giữa cậu chủ và mợ rất quan trọng, có điều an toàn của mợ quan trọng hơn.
Ông vui khi mợ muốn đi đưa đồ ăn cho cậu chủ, trong lòng ông mừng lắm, tuy nhiên, ông cũng muốn bảo đảm an toàn cho mợ.
Niệm Ninh biết chú Vương lo lắng cái gì, nhưng ngày đó ở trong nhà bếp quả thật do cô không cẩn thận, không phải do chú Vương không chăm sóc tốt cho cô.
Thế nhưng, mặc dù là thế, vì muốn để chú Vương yên tâm, cô cũng không từ chối mà đồng ý: “Thôi được, chú đã lo lắng thì đi chung với tôi đi, chú cũng đỡ phải lo.”
“Vâng, thưa mợ” Chú Vương thấy Niệm Ninh đã đồng ý, vì thế bèn gọi điện thoại bảo người chuẩn bị xe đến công ty.
“Quản gia Vương, súp lê chưng đường phèn mợ dặn đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc mang súp lê chưng đường phèn ướp lạnh để ở một bên, rồi bắt đầu đổ vào cặp lồng giữ nhiệt.
Chú Vương nhận lấy đồ xong thì theo Niệm Ninh lên xe.
Bọn họ tới công ty rất nhanh.
Niệm Ninh vốn định đến đưa đồ xong thì đi ngay, nhưng không ngờ cô có thể gặp được người quen ở chỗ này.
“Được, cô không thông báo thì tôi sẽ gọi điện cho Nhạc Cận Ninh. Cô cứ mở †o mắt ra nhìn cho rõ đi!” Trương Thanh Trà bị mấy nhân viên lễ tân ngăn cản không cho vào, cô ta tức giận đến mức muốn bùng nổ, không cam lòng mắng một câu.
Sau đó, cô ta gọi điện cho Nhạc Cận Ninh.
Niệm Ninh vừa đi vào đại sảnh công ty đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này hình như là Trương Thanh Trà?
Cô bước chậm lại, dần dần bước tới với ánh mắt nghi ngờ.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được… Trương Thanh Trà gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh, nhưng không có ai trả lời.
Cô lại gọi điện thoại cho Triệu Khang, kết quả cũng như vậy.