Chương 626
Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh, hỏi: “Anh có thể tin tưởng em không?”
“Em…” Khi Niệm Ninh đang định nói gì thì đúng lúc này…
“Cậu chủ, xin lỗi ạ, tôi, tôi muốn cắt ngang một chút… Đột nhiên có một người giúp việc nữ mặc đồ của người làm chạy ra từ phòng bếp.
Ngay lập tức ánh mắt của tất cả người trong phòng đều nhìn về phía người hầu kia.
Niệm Ninh biết cô, cô là người giúp việc luôn luôn quét dọn dưới phòng bếp.
“Thật ra… Thật ra ban nấy lúc mợ và cô Niệm nói chuyện với nhau, tôi, tôi vấn luôn quét dọn ở dưới phòng bếp, cho nên tôi có nghe được một ít cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng tôi thật sự không phải cố tình nghe lén, chỉ là do phòng khách và phòng bếp gần nhau quá…’ Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt của từng người, sợ hãi rụt rè, dường như là lấy hết can đảm, nhưng vẫn rất sợ hãi.
Nghe cô nói như thế, lòng Trương Thanh Trà kêu lộp bộp một tiếng, rõ ràng ban nãy chú Vương đã dẫn hết người giúp việc ra ngoài rồi, cho nên cô †a mới không thèm kiêng ky ai cả nói với Niệm Ninh những lời kia.
Thế nhưng từ lúc nào ở đây còn giấu một người sống ở trong phòng bếp nữa chứ.
Niệm Ninh cũng vô cùng bất ngờ, không ngờ răng thì ra vẫn còn có người ở trong phòng bếp.
“Vậy cô nói xem cô nghe được những gì rồi?” Nhạc Cận Ninh nhìn người hầu hỏi.
Người giúp việc kia nhỏ giọng nói: “Thật ra cô Trương cũng không nói gì thêm cả.”
Nghe đến đó lòng Trương Thanh Trà hơi yên tâm một xíu, còn may con nhỏ người giúp này không nói gì bậy bạ.
Thế nhưng chỉ một giây sau đã có một chậu nước xối thẳng từ trên đầu xuống dưới chân cô ta: ‘Nhưng lời của mợ nói mới chính xác hơn, mà vừa rồi cô Trương có nói là mợ hãy mau ly hôn với cậu chủ đi, dù sớm dù muộn thì cũng chỉ có kết quả như vậy, dây dưa thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả…
Nữ giúp việc kia run rẩy nói lại câu nói lúc nấy, vừa nói ra xong thì sắc mặt của mỗi người ở đây đều rất khác nhau.
Có người tức giận, có người vui vẻ, có người nghỉ ngờ.
“Cận Ninh, anh đừng nghe lời cô ta nói, cô ta chắc chăn là người của cô Niệm sắp xếp ở dưới phòng bếp để đợi em tới, sau đó cố tình vu oan hãm hại em.”
Trong lòng Trương Thanh Trà có hơi sợ hãi, sợ Nhạc Cận Ninh thật sự tin lời của người giúp việc, thế nên năm chặt †ay áo của anh nói.
Mặc dù chuyện này căn bản không phải là chuyện gì lớn lao nhưng lại có liên quan đến vấn đề chân thành tin tưởng.
Nếu như khiến cho Nhạc Cận Ninh cho rằng lần này cô ta nói dối, vậy thì sau này mỗi một lời nói của của cô ta cũng sẽ làm cho Nhạc Cận Ninh nghỉ ngờ, chuyện này vô cùng bất lợi đối với cô ta.
Hơn nữa, cô ta cũng không cho phép mình thua dưới tay của Niệm Ninh.
“Không, không phải như vậy, sáng hôm nay lúc tôi rửa bát đũa, không cẩn thận làm vỡ mất một cái bát, là quản gia Vương phạt tôi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp này, nếu không tin thì cô cậu có thể hỏi quản gia Vương.” Rõ ràng người hầu nữ đã bị dọa đôi chút, vội vàng xua tay kể mọi việc thật rõ ràng, chỉ sợ bị người ta đổ oan.
Chú Vương nhìn thấy người hầu nữ này thì liền nhớ lại: “Đúng vậy, cậu chủ, sáng nay mợ chủ phải đến trường đi thị, lúc chuẩn bị cơm hộp có chút vội vàng, cô ấy trượt tay làm vỡ mất một cái bát, tôi kêu cô ta tay chân vụng về, để cô ta quét dọn lại toàn bộ phòng bếp một lần.”
Lúc chú Vương kêu người hầu quét dọn cũng là lúc Niệm Ninh đang chuẩn bị ra ngoài, cho nên hoàn toàn không có khả năng sắp xếp trước được, đồng nghĩa với việc người hâu không hề nói dối.