Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 629

Chương 629

Anh biết chiếc bánh ngọt này, đây là một loại điểm tâm mà gần đây Niệm Ninh thích ăn. Nhưng trong nhà đã hết rồi, anh nhớ là hình như anh không có bảo chú Vương đi mua.

“Chiếc bánh ngọt này là do sáng nay lúc mợ thi xong về thì bảo tài xế đưa cô ấy đến tiệm bánh nhỏ gân trung tâm mua sắm mua về. Lúc quay về cô ấy còn đặc biệt dặn dò tôi, bảo tôi để lại hộp bánh ngọt màu xanh này cho cậu, nhưng lúc nấy…” Chú Vương nghĩ lại chuyện vừa xảy ra lúc nấy, trong chốc lát không biết nói tiếp thế nào.

Lời nói sau đó mặc dù chú Vương không nói ra, nhưng Nhạc Cận Ninh lại có thể hiểu được là chuyện gì.

“Chú… Nhạc Cận Ninh đang chuẩn bị bảo chú Vương đưa bánh ngọt cho mình thì cánh cửa phòng vốn đóng chặt thì đột nhiên bị người ở bên trong mở ra.

“Bánh ngọt đưa cho tôi là được rồi.”

Niệm Ninh lúc nấy ở trong phòng nghe thấy Nhạc Cận Ninh muốn đem bánh ngọt của đi, cô liền ngồi không yên nữa, cho nên lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài, nhận lấy đĩa bánh ngọt trên tay của chú Vương.

Những chiếc bánh ngọt này là do cô mua về, cô không thèm cho Nhạc Cận Ninh được lợi.

Lấy bánh ngọt xong, Niệm Ninh chuẩn bị đóng cửa lại lần nữa thì chính lúc này…

Một bàn tay chặn ngay cánh cửa, cứng rắn ngăn động tác của cô lại.

Trước đó đã từng có kinh nghiệm một lần, lần này Nhạc Cận Ninh sao có thể để cho Niệm Ninh thực hiện được ý đồ, để cho cô đóng cửa trước mặt anh không cho anh vào thế chứ.

“Nhạc Cận Ninh anh có thể tránh ra không.” Niệm Ninh tức giận nói.

Cô thật sự sắp bị anh làm cho tức chết rồi, lúc trước ở viện điều dưỡng thì thôi đi, dâu sao Trương Thanh Trà cũng ở đó. Nhưng mà bây giờ cô đã xuất viện rồi, lại còn chạy đến nhà cãi nhau với cô? Nếu như không có người giúp việc trong bếp thì có lẽ hôm nay Nhạc Cận Ninh đổ oan cho cô rồi.

Còn nói những lời khó nghe gì thì có thể chỉ mình cô biết.

Cho nên bây giờ cô không muốn gặp Nhạc Cận Ninh chút nào, chỉ muốn yên tĩnh một mình.

“Anh biết chuyện lúc nấy là anh không đúng, em đừng giận anh nữa được không? Em xem anh đã qua đây xin lỗi với em rồi.” Nhạc Cận Ninh thực sự không biết nên làm thế nào để dõ Niệm Ninh vui lên, cho nên anh chỉ có thể chọn những lời cô thích nghe mà nói.

Nhưng mà không ngờ rằng anh nói như vậy khiến trong lòng Niệm Ninh càng thêm tức giận: “Không được.”

Dựa vào đâu mà Nhạc Cận Ninh xin lỗi rồi thì cô phải chấp nhận?

Xin lỗi chỉ là biểu hiện của một người cảm thấy thấy áy náy đối với chuyện nào đó, nhưng người còn lại không có nghĩa vụ buộc phải chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Nhạc Cận Ninh thấy dùng chiêu mềm không được thì chỉ có thể phải dùng chiêu cứng thôi.

Một tay anh lấy đĩa bánh ngọt trên tay Niệm Ninh, tay còn lại ra sức đẩy cánh cửa phòng, đợi sau khi anh vào trong rồi thì anh trở tay đóng cửa lại, cả động tác tốn chưa đến một giây, cực kì lưu loát.

Cả quá trình, Niệm Ninh không hề làm được gì.

“Nhạc Cận Ninh, anh đi ra ngoài ngay.” Đợi cô lấy lại tinh thần thì Nhạc Cận Ninh đã vào bên trong rồi.

Cứ nghĩ đến chuyện lúc nấy, ngọn lửa trong lòng Niệm Ninh khó mà dập tắt được.

Nhưng Nhạc Cận Ninh không hề có phản ứng gì với lời nói của Niệm Ninh. Ngược lại anh câm đĩa bánh ngọt đi đến sô pha gần đó.

Anh đặt bánh ngọt trên bàn nhỏ dùng để uống trà, sau đó tùy ý lấy một miếng bánh cho vào miệng thưởng thức. Không lâu sau, anh tán thưởng gật gật đầu nói: “Chiếc bánh ngọt này vẫn là mùi vị đó, rất ngon đấy, em có muốn thử một miếng không?”

Bình Luận (0)
Comment