Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 628

Chương 628

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện tại vẫn chưa đến lúc phân định thắng thua, mặc dù tạm thời bị thua Niệm Ninh, nhưng không sao, sớm muộn cô ta cũng sẽ đem cả vốn lẫn lãi về.

Vả lại, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách để Nhạc Cận Ninh buông bỏ khúc mắc với cô ta, triệt để mất đi hứng thú với Niệm Ninh.

Trong lòng Trương Mặt không ngừng lẩm nhẩm, cố gắng không để bản thân tức giận như vậy nữa.

Nhưng cho dù như thế, trong lòng vẫn khó mà không phân hận.

“Cô Trương, mời đi bên này.” Chú Vương làm động tác mời ở cửa, tỏ ý bảo cô ta mau chóng rời đi.

Trương Thanh Trà biết hiện giờ cô ta không thích hợp tiếp tục ở đây quấn quít lấy Nhạc Cận Ninh, nếu không, Nhạc Cận Ninh không chỉ không tha thứ cho cô ta mà còn càng ghét cô ta hơn, cán cân trong lòng Nhạc Cận Ninh sẽ càng ngày càng nghiêng về Niệm Ninh.

Cho nên, cô ta chỉ có thể nghe theo chú Vương rời khỏi biệt thự.

Sau khi Niệm Ninh lên lầu thì trực tiếp khóa trái cửa phòng, ngay lúc cô chuẩn bị ấn nút khóa cửa phòng, cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Nhạc Cận Ninh đang đứng ở ngoài.

Nhìn thấy Nhạc Cận Ninh, sắc mặt cô không tốt: “Mời anh tránh ra.”

Cô thật sự có chút tức giận rồi, sự tôn tại và khiêu khích từ Trương Thanh Trà thật sự khiến cô như bị hóc xương.

Nhạc Cận Ninh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Niệm Ninh, biết trong lòng cô đang tức giận, cũng không nói những lời cô không thích nghe nữa, mà trên mặt còn mang ý cười nhàn nhạt.

Anh dịu giọng dỗ dành Niệm Ninh như trước kia: “Anh thật sự không biết cô ấy sẽ đến đây, cho nên em không cần phải tức giận, có được không?”

Hai ngày nay quan hệ của anh với Niệm Ninh mới dịu đi có chút, nên anh không muốn Niệm Ninh sẽ hiểu lầm.

Thật ra anh rất thích cảm giác được ở cùng Niệm Ninh, nên chuyện dưới lầu anh cũng không quản mà trực tiếp lên đây tìm cô.

Niệm Ninh không phục nói: “Tại sao anh kêu em không tức giận thì em sẽ không tức giận?”

Dựa vào cái gì mà anh nói gì thì là cái đó, anh nói không cần cô thì không cần cô nữa, anh nói cô không tức giận thì cô thật sự không giận nữa.

“Vậy em muốn thế nào? Chỉ cần em không tức giận, như nào cũng được.”

Nhạc Cận Ninh thật sự không biết cách dõ Niệm Ninh nữa, nên chỉ có thể tùy theo ý cô.

“Chỉ cần em không tức giận là được sao?” Niệm Ninh nghĩ tới gì đó, ánh mắt nhất thời sáng lên.

“Tất nhiên.’ Nhạc Cận Ninh nhìn Niệm Ninh đồng ý một câu, lập tức khoa trương thổi phồng.

“Nếu bây giờ anh ly hôn thì em sẽ cân nhắc, em không tức giận.” Nói xong, Niệm Ninh không cho Nhạc Cận Ninh thời gian phản ứng, đột nhiên dùng lực đóng cửa phòng lại, đồng thời khóa trái cửa.

Cô đột nhiên dùng sức rất lớn, làm Nhạc Cận Ninh có chút trở tay không kịp, đợi đến lúc Nhạc Cận Ninh phản ứng lại thì Niệm Ninh đã đóng cửa lại rồi.

“Niệm Ninh.” Nhạc Cận Ninh thử gõ cửa để Niệm Ninh mở cửa phòng ra, nhưng mấy phút trôi qua trong phòng vân không có chút động tĩnh nào. Xem ra Niệm Ninh đã hạ quyết tâm, không chịu mở cửa rồi.

Lúc này, chú Vương đi đến hỏi: “Cậu chủ, bánh ngọt này phải làm sao?”

Ông vừa mới tiễn Trương Thanh Trà về xong thì làm theo lời dặn dò trước đó của Niệm Ninh, đặt bánh ngọt để lại cho Nhạc Cận Ninh vào trong đĩa. Ông bưng lên lầu hai chuẩn bị đưa cho Niệm Ninh, kết quả vừa mới đi đến tầng hai thì nhìn thấy Nhạc Cận Ninh hình như bị Niệm Ninh nhốt ở ngoài cửa.

“Bánh ngọt này mua từ lúc nào?”

Nhạc Cận Ninh nhìn bánh ngọt trong đĩa, vô thức hỏi.

Bình Luận (0)
Comment