Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 662

Chương 662

“Bà nội, bà đừng lo lắng, chúng cháu cũng tranh thủ thời gian đến gặp bà, nhất định sẽ không trì hoãn thế giới hai người của chúng cháu.” Vừa nói, Niệm Ninh vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Nhạc Cận Ninh.

Cô nhìn anh, ra hiệu cho anh nhanh chóng nói gì đó để bà yên tâm.

Nhạc Cận Ninh hiểu ra, lập tức hợp tác nói: “Vâng, bà đừng lo lắng, mặc dù cháu có chút bận rộn, cháu sẽ cố gắng hết sức để gần đây tan sở đúng giờ và về với Niệm Ninh.”

Hai người người hát người xướng khiến bà nội rất vui.

Vốn dĩ Niệm Ninh định ở trong viện dưỡng lão một lát, nói chuyện với bà nội, trời tối sẽ về, nhưng hai người họ đã đến mới được một tiếng mà bà nội đã bắt đầu đuổi người rồi.

Dù cho hai người có nói gì, bà nội nói muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ ra ngoài đi dạo, dù sao bà cũng đang viện lý do để ngăn cản hai người ở trong viện dưỡng lão.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của bà nội, Niệm Ninh biết ý bà nội, nhưng hôm nay cô rất vui nên nghe theo ý của bà.

Đồng thời, cô cũng rất xúc động vì bà nội luôn nghĩ đến cô.

Trên đời này, người có thể bỏ hết tất cả để quan tâm đến cô, yêu thương cô, không có chút ích kỷ nào chỉ có bà nội.

Vì vậy bất kể cái giá phải trả nào, cô sẽ chăm sóc thật tốt cho bà, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến bà.

Niệm Ninh thỏa hiệp nói: “Vâng, vậy chúng cháu đi trước nha bà nội. Ở đây một mình bà nên chú ý hơn. Có chuyện gì thì phải nhờ dì Lý gọi điện thoại cho chúng cháu.”

Bà nội bây giờ chỉ muốn hai đứa nhỏ có thế giới riêng, không lãng phí thời gian vào cái thân già này: “Yên tâm đi, cho dù bà có già nhưng chưa có lẫn, thỉnh thoảng bà sẽ gọi điện thoại cho các cháu, các cháu mau đi đi.”

Nhìn thấy bà nội gấp gáp muốn đuổi người, Niệm Ninh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Nhạc Cận Ninh, cô không khỏi có chút bất lực.

Sau khi khuyên can vài câu, cô rời khỏi viện dưỡng lão cùng với Nhạc Cận Ninh.

Sau khi trở lại xe, Niệm Ninh nhẹ nhõm rất nhiều, ít nhất trong một khoảng thời gian sau này, bà nội sẽ không phỏng đoán ngâu nhiên về mối quan hệ giữa cô và Nhạc Cận Ninh.

“Cảm ơn vì ngày hôm nay.” Niệm Ninh suy nghĩ một chút, cảm ơn Nhạc Cận Ninh, dù anh cũng không có nghĩa vụ đến giúp đỡ mình.

“Em cảm ơn anh vì điều gì?” Nhạc Cận Ninh ngây người hỏi.

“Cảm ơn hôm nay anh đã đến gặp bà ngoại cùng em.” Niệm Ninh liếc nhìn Nhạc Cận Ninh có chút khó hiểu, không biết tại sao Nhạc Cận Ninh đột nhiên có vẻ kỳ quái.

Và Nhạc Cận Ninh có chút không vui sau khi nghe những lời của Niệm Ninh.

“Anh sao vậy?” Nhìn vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, vừa rồi anh vẫn ổn, nhưng tôi không biết tại sao, hình như từ khi lên xe sắc mặt anh trở nên hơi xấu.

Một lúc lâu sau, Nhạc Cận Ninh khẽ mở miệng: “Em cho rằng anh đến đây để giúp em diễn kịch trước mặt bà nội sao?”

Suy nghĩ của Niệm Ninh không ngừng quay cuồng trong đầu cô: “Không phải vậy sao?”

Không phải để giúp cô diên trước mặt bà thì là cái gì? Nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ ngộ nhận là vì cô, nhưng bây giờ thì không giống như lúc trước nữa.

Cô đã hiểu rõ thế nào là thực tế.

Chẳng lẽ không đúng sao?

Bình Luận (0)
Comment