Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 663

Chương 663

Nhạc Cận Ninh đột nhiên chế nhạo, hóa ra Hạ Niệm Ninh nghĩ như vậy.

Ở cùng Niệm Ninh lâu như vậy, anh có chút tiếp xúc với bà nội.

Thật ra anh cũng muốn đến gặp bà, nhưng không ngờ trong mắt Niệm Ninh anh đến đây chỉ để diễn kịch với bà.

“Nếu em cho rằng như vậy thì anh không có gì để nói.” Nhạc Cận Ninh có chút tức giận nói.

Nói xong lập tức khởi động xe.

Lúc đầu, Niệm Ninh nghĩ rằng Nhạc Cận Ninh có thể sẽ trở về biệt thự, nhưng đi được một lúc, cô chợt nhận ra lộ trình có vẻ có chút không đúng.

Gô lập tức hỏi: “Anh đưa em đi đâu vậy?” Vẻ mặt của Nhạc Cận Ninh khó coi, nhưng mặc kệ, cô vẫn mở miệng hỏi.

Tuy nhiên, Nhạc Cận Ninh không nói gì với Niệm Ninh, mà vấn lái xe như bình thường.

Thấy Nhạc Cận Ninh không nói chuyện, Niệm Ninh cũng không mở miệng hỏi, mà cứ nhìn chằm chằm cảnh vật bay lượn ngoài cửa sổ.

Không biết xe đã chạy bao lâu, cho đến khi Niệm Ninh dựa vào ghế lái phụ và có vẻ như đang ngủ mê man thì Nhạc Cận Ninh dừng xe.

“Đây là đâu?” Niệm Ninh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ nhìn hoàn cảnh xung quanh, cô chưa từng đến đây bao giờ, nhưng phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

Bây giờ họ đang ở trên một bãi cát, và nhìn về phía trước, có một vùng biển không xa.

Trên đường đến đây, lửa giận trong lòng Nhạc Cận Ninh cũng biến mất, sau đó mới có tâm trạng trả lời Niệm Ninh: “Đây là vùng ngoại ô gần Hải Phòng, nhưng nó xa hơn những vùng ngoại ô khác.”

Niệm Ninh trầm ngâm gật đầu, chẳng trách cô chưa từng đến đây.

“Vậy tại sao anh lại đưa em tới đây?” Bây giờ trời cũng sắp tối, mặt trời đã lặn, Nhạc Cận Ninh lại đưa cô đến đây làm gì, cô thật sự không hiểu Nhạc Cận Ninh muốn làm gì.

“Đương nhiên đến đây chơi.” Giọng điệu của Nhạc Cận Ninh đều đều, thậm chí anh còn không phân biệt được mình đang vui hay đang tức giận.

Niệm Ninh do dự hồi lâu, cuối cùng vấn là quyết định mở miệng nói: “Nhạc Cận Ninh, anh đang tức giận sao?”

Dù sao thì khi vừa rồi ở trên đường, Nhạc Cận Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình Tĩnh, có vẻ tâm tình không tốt.

Nhạc Cận Ninh nghe được câu hỏi của Niệm Ninh, không khỏi có chút bất đắc dĩ, anh tức giận rõ ràng như vậy mà bây giờ cô mới nhận ra?

Tuy nhiên, anh không trả lời Niệm Ninh.

Niệm Ninh cảm thấy kỳ lạ mà hỏi: “Anh vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi ư?”

Vừa rồi cô có nói gì sai không? Lúc ở trong viện dưỡng lão, cô chỉ nói cảm ơn anh đã đến và cùng cô diễn kịch cho bà nội xem, nghĩ đi nghĩ lại không thấy có vấn đề gì.

Nhạc Cận Ninh vô thức quay đầu nhìn Niệm Ninh, phát hiện vẻ mặt cô ngây ra, hoàn toàn không nhận ra là mình sai, thấy vậy anh tức giận đến mức muốn hộc máu.

Vẻ mặt anh ủ rũ hỏi: “Vậy là em muốn nói với anh, đến bây giờ em vẫn không biết tại sao vừa rồi anh tức giận, phải không?”

Niệm Ninh không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, hóa ra Nhạc Cận Ninh thực sự rất tức giận.

Cô nói với vẻ mặt vô tội: “Em thực sự không biết tại sao anh lại tức giận, nhưng nếu là do em thì em xin lỗi.”

Bình Luận (0)
Comment