Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 669

Chương 669

Nhạc Cận Ninh vừa tức giận, vừa buồn cười nói: “Hay là sau này em có thời gian thì đi học nướng đồ ăn rồi hãy thử lại, để em nướng tiếp như vậy, đồ ăn mang theo có nhiều cũng không đủ để hai chúng ta ăn.”

Niệm Ninh vô thức lè lưỡi, nướng thịt đúng là không dễ như nấu cháo mà.

Vì thế đối với đề xuất của Nhạc Cận Ninh, cô không phản đối: “Thôi được, em ở bên cạnh xem anh nướng vậy, coi như tham khảo một chút.”

Nhạc Cận Ninh gật đầu, sau đó kéo cô sang một bên nói: “Đây đều là thức ăn anh đã nướng xong, hay là em vừa ăn vừa xem đi, nếu không thì một lúc nữa đồ ăn đều nguội rồi, mùi vị sẽ không ngon nữa”

Niệm Ninh nghĩ một lát, dường như lời Nhạc Cận Ninh nói cũng có lý.

Cô vui vẻ ngồi xuống một bên, vừa bưng đĩa ăn thịt nướng bên trong, vừa nhìn Nhạc Cận Ninh bên cạnh đang nướng đồ ăn mới.

Có câu nói rượu ngon gái đẹp, chuyện vui nhân gian, nhưng theo Niệm Ninh, phong cảnh đẹp và mỹ nam, lại thêm đồ ăn ngon, cũng là một trong những chuyện vui trong đời.

Gió biển nhàn nhạt phả vào mặt, hương thơm của thịt nướng không ngừng xộc vào mũi Niệm Ninh, cuộc sống thoải mái dễ chịu này, khiến cô cảm thấy rất dễ thở.

“Nhạc Cận Ninh, cái cánh gà này anh nướng rất ngon, anh thử một miếng đi” Niệm Ninh cắn một miếng cánh gà Nhạc Cận Ninh vừa nướng xong liền cảm thấy mùi vị này thật sự rất tuyệt, thế là vội vàng cầm đến bên miệng Nhạc Cận Ninh, muốn anh nếm thử một miếng.

Nhạc Cận Ninh vừa bận rộn nướng thịt trên tay, vừa cắn một miếng cánh gà mà Niệm Ninh đưa đến, thưởng thức kĩ càng: “Mùi vị cũng được.”

Niệm Ninh gật đầu hài lòng, hai người vừa ăn thịt nướng, vừa anh một câu em một câu tán chuyện, dường như thời gian cũng trôi nhanh hơn nhiều.

Sau khi hai người ăn xong liền trở về căn lều chú Vương dựng xong từ trước, ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau, khi thức dậy đã là hơn 9 giờ sáng rồi.

Niệm Ninh nằm trong lều, vốn định vô thức duôi lưng rồi ngồi dậy, lúc đang chuẩn bị ngồi dậy thì bị người đàn ông bên cạnh kéo về, lại nằm trong lòng người nào đó.

“Nhạc Cận Ninh, anh, anh mau thả em ra, chúng ta nên về rồi.” Cho dù cô cũng rất tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng bọn họ ra ngoài rất lâu rồi, cũng đến lúc phải về.

“Em vội cái gì, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, lâu thêm chút cũng không Sao.”

Tay Nhạc Cận Ninh giữ chặt Niệm Ninh, mơ màng nói.

Niệm Ninh nhắc nhở: “Nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ, chúng ta thật sự phải trở về rồi.”

Nhưng mà, sau đó bất luận cô nói thế nào, Nhạc Cận Ninh cũng không có ý muốn mở miệng nữa.

Nhìn khuôn mặt ngái ngủ của Nhạc Cận Ninh, Niệm Ninh suy nghĩ, Nhạc Cận Ninh làm hoàng thượng không vội, cô là thái giám thì vội cái gì chứ, thế là dứt khoát lại năm xuống bên cạnh anh, lặng lẽ thiếp đi.

Mãi cho đến khi gần 11 giờ, Nhạc Cận Ninh mới chậm rãi ngồi dậy.

Sau đó, Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh mới cùng dậy.

Sau khi dậy, bọn họ thu dọn đơn giản một chút rồi lái xe trở về.

Sau khi Nhạc Cận Ninh đưa Niệm Ninh trở về biệt thự, anh vốn định đến công ty thì nhìn thấy tin nhắn trên di động, tin nhắn trên đa số đó đều là Trương Thanh Trà gửi đến, chỉ có vài tin là do Triệu Khang gửi.

Nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn quay đầu xe, đến nhà Trương Thanh Trà.

“Cộc cộc cộc… Nhạc Cận Ninh gõ cửa, rất nhanh cửa nhà đã được người bên trong mở ra.

Bình Luận (0)
Comment