Chương 673
“Cảm ơn ba.” Niệm Ninh lập tức cảm ơn ông Nhạc.
Cô không có nói rố chuyện ngày hôm đó, nhưng cô tin là ông Nhạc biết cô cảm ơn ông ấy vì cái gì.
Quả nhiên ông Nhạc nghe xong câu này liền nói: “Không sao không sao, đều là người một nhà. Đúng rồi, thằng nhóc Cận Ninh đó mấy ngày gần đây đối xử với con như thế nào?”
“Ba, ba yên tâm ạ, thởi gian này Nhạc Cận Ninh đối với con rất tốt.” Niệm Ninh lập tức trả lời.
Tuy Niệm Ninh nói rất hay, nhưng ông Nhạc vấn có chút tiếc nuối, ông khẽ thở dài một hơi ở đầu dây bên kia.
Tuy là âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn bị Niệm Ninh nghe thấy được: “Ba, ba sao vậy? Đang yên đang lành sao ba lại thở dài?”
Ông Nhạc bất lực nói: “Nếu thăng nhóc đó thật sự có thể khiến ba bớt lo hơn thì tốt rồi.”
Nghe thấy ông Nhạc nói vậy, Niệm Ninh đương nhiên biết ông ấy nói đến chuyện của Trương Thanh Trà.
Nhưng mà về chuyện này, cô cũng không biết nên nói như thế nào với ông Nhạc cả.
Bởi vì chuyện của Trương Thanh Trà, quan trọng nhất vẫn là phải xem lựa chọn của Nhạc Cận Ninh. Buổi chiều hôm đó, những điều nên nói hay không nên nói cô đều đã nói rất rõ ràng với Nhạc Cận Ninh rồi, chuyện còn lại nên làm thế nào, không ai có thể bắt ép anh được.
“Thật ra chuyện của Trương Thanh Trà, ba không cần phải lo lắng quá nhiều đâu, Nhạc Cận Ninh cũng là người trưởng thành rồi, anh ấy làm gì cũng có chừng mực cả.” Niệm Ninh thử nói tốt cho Nhạc Cận Ninh.
Nhưng mà ông Nhạc tỏ vẻ không đồng tình với lời nói của Niệm Ninh: “Nó làm việc có chừng mực? Nếu nó làm việc mà có chừng mực thì ba thật sự không cần lo cho các con rồi, nhưng hết lần này đến lần khác thăng nhóc đó vẫn không biết nặng nhẹ.”
Nói đến đây, ông lại thở dài một hơi.
Niệm Ninh cũng không biết nên khuyên giải an ủi ông ấy như thế nào.
Rất lâu sau, ông Nhạc mới mở miệng nói tiếp: “Có điều, chuyện này con nói cũng đúng, chuyện hai đứa các con đúng thật là không gấp được, cứ từ từ phát triển đi. Nhưng mà Niệm Ninh, nếu con có chuyện gì thì nhất định nhớ phải nói cho ba biết. Nếu nó có làm chuyện gì không đúng, hay là làm chuyện gì khiến con không hài lòng, nhất định phải nói cho ba biết, ba sẽ xử lý nó giúp con.”
Niệm Ninh mỉm cười: “Ba yên tâm đi, nếu có chuyện con sẽ gọi điện thoại cho ba mà.”
Nghe thấy Niệm Ninh nói như vậy, ông Nhạc mới yên tâm, sau đó ông ấy mượn cớ có chuyện rồi cúp điện thoại.
Niệm Ninh nhìn điện thoại đã cúp, tuy có những chuyện phát triển không theo như ý muốn của mình, nhưng bây giờ bà nội vẫn tốt, cô còn có cục cưng trong bụng ở bên cô nữa. Cô không cần chịu sự uy hiếp của người nhà họ Niệm, như vậy là cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Từ nhỏ cô đã rất ít nhận được tình yêu của ba, nhưng mà từ khi cô gả ra ngoài, điều khiến cô không thể ngờ được là ông Nhạc lại tốt với mình như Vậy.
Nếu như chuyện của Trương Thanh Trà thực sự giống như cô tưởng tượng, thuận lợi giải quyết, thì đúng là quá tốt.
Chỉ tiếc là, chỉ cân một ngày Trương Thanh Trà còn là ân nhân cứu mạng của Nhạc Cận Ninh thì chuyện này vẫn không thể giải quyết được.
Sau khi nói chuyện điện thoại với ông Nhạc xong, Niệm Ninh ngồi †rong phòng khách, tùy ý xem tivi.
Còn ở một bên khác…
Chỗ Nhạc Cận Ninh cũng có một người đến.