Chương 672
Biết Nhạc Cận Ninh đã ăn rồi, Niệm Ninh cuối cùng cũng an tâm: “Nếu anh đã ăn rồi thì em không làm phiền anh nữa, anh cứ làm việc đi, em cúp máy đây.”
Nói xong, cô đang chuẩn bị cúp máy thì Nhạc Cận Ninh đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay anh sẽ về sớm, bữa tối anh muốn ăn canh hải sản, chút nữa em kêu nhà bếp chuẩn bị trước nhé.”
Thấy Nhạc Cận Ninh nói anh sẽ về sớm, tự nhiên Niệm Ninh cảm thấy thật vui vẻ: “Được, yên tâm đi, lát nữa em sẽ kêu nhà bếp chuẩn bị cho anh.”
Khi nói chuyện cùng Niệm Ninh, khóe môi của Nhạc Cận Ninh cứ cong cong, trên môi tràn đầy ý cười, chính bản thân anh cũng không nhận ra.
Niệm Ninh còn nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại.
Mấy ngày này, vì buổi ra biển cùng ăn đồ nướng, mối quan hệ của Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh tốt đẹp hẳn lên, dân dần phát triển đến trạng thái giống như lúc Trương Thanh Trà chưa tỉnh lại.
Mỗi ngày, Nhạc Cận Ninh đều cố gắng về đúng giờ, buổi sáng cũng đi làm muộn hơn một chút.
Những ngày như vậy khiến Niệm Ninh sinh ra một loại ảo giác rằng người tên Trương Thanh Trà kia không hề tồn tại.
Nhưng hiện thực đã nói cho cô biết, đời không như là mơ.
Niệm Ninh ngồi bên cửa sổ, yên lặng ngẩn ngơ.
“Cốc cốc cốc…” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không gian tính lặng nơi đây, chú Vương lên tiếng: “Thưa mợ, là tôi, ông chủ gọi điện đến ạ.”
Ông Nhạc?
Niệm Ninh. hơi sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi qua đó ngay.”
Nói tới ông Nhạc, Niệm Ninh lại nghĩ tới chuyện lần trước ông Nhạc đặt chỗ ở nhà hàng, để cô và Nhạc Cận Ninh cùng tới đó, sau lại phát hiện đây là một nhà hàng dành cho tình nhân.
Mỗi bàn chỉ có hai chỗ, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy chắc chắn là ông Nhạc cố ý, chẳng qua Niệm Ninh vẫn thâm cảm ơn ông từ tận đáy lòng vì hành động đó.
Bởi cô biết, ông Nhạc làm vậy là để giúp cô.
Cô đã về được mấy ngày, nhưng lại sợ làm phiền ông nên chỉ đem sự cảm kích ấy khắc sâu trong lòng, giờ ông lại chủ động gọi tới, cô nhất định phải nhân cơ hội này biểu đạt sự biết ơn của mình tới ông mới được.
Niệm Ninh nhanh chóng đi xuống lầu, cô nói chuyện cung kính với ông Nhạc ở đầu dây bên kia: “Ba, nghe chú Vương nói ba tìm con.”
Ông Nhạc cười híp mắt nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe chú Vương nói tụi con quay về rồi. Mấy ngày nay sợ làm phiên con nghỉ ngơi nên không gọi điện cho con, không biết hôm đó tụi con đi chơi thế nào?”
Thì ra ông Nhạc gọi điện thoại đến là muốn hỏi chuyện hôm đó. Nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, thật ra trong lòng Niệm Ninh vẫn có chút vui vẻ.
“Chúng con khá tốt ạ.” Còn về tốt như thế nào thì cô không nói chỉ tiết.
Nói thế nào thì ông Nhạc cũng đã sống hơn nửa đời người rồi, đối với lời nói của Niệm Ninh, từ giọng điệu của cô, ông ấy cũng nghe ra được Niệm Ninh đang rất vui.
Chuyện hôm đó, ông ấy cũng có nghe chú Vương nhắc qua: “Được được, tụi trẻ các con chơi vui là được rồi, như thế cũng không uổng phí công sức của ba.”