Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 681

Chương 681

Bác sĩ cười nói: “Cậu Nhạc, cậu xem đây chính là đứa bé trong bụng của vợ cậu, chỉ là tháng tuổi chưa lớn lắm, nên chỉ có thể thấy được hình dáng mờ mờ thôi, chờ thêm vài tháng nữa đứa bé lớn cậu có thể thấy được tay và chân của nó rồi.”

Tuy rằng chỉ có những đường nét mờ nhạt, nhưng khi Nhạc Cận Ninh nhìn thấy thứ màu trắng đen trên màn hình đó, trong lòng đột nhiên có chút xúc động.

Đó là cốt nhục của anh. Là tiếp nối sinh mệnh của anh.

Còn Niệm Ninh khi nhìn thứ trắng đen trên màn hình kia, cho dù không phải là lần đầu tiên đi chăng nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy, tâm trạng hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh được.

“Niệm Ninh, em có thấy không? “

Nhạc Cận Ninh nắm chặt tay Niệm Ninh nhưng mắt thì vẫn luôn dừng trên thứ trăng đen nhỏ bé nơi màn hình kia.

Niệm Ninh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Nhạc Cận Ninh, buồn cười mà nói: “Đương nhiên là em nhìn thấy.”

Bác sĩ lại kiểm tra thêm một lúc nữa, sau đó cất dụng cụ vào.

Trong kết quả xét nghiệm giao cho Nhạc Cận Ninh còn có cả những tấm hình siêu âm thai nhi mà Nhạc Cận Ninh yêu cầu từ lúc đầu.

Nhạc Cận Ninh nhìn mấy tấm hình siêu âm giống y như là hình đen trắng, nhưng mà nhìn kỹ thì góc độ của mỗi tấm hình như đều không giống nhau.

Đồng thời, anh cũng đã ý thức được rõ ràng rằng, anh bây giờ đã kết hôn, có vợ, hơn nữa một ngày không xa bản thân còn có một cục cưng sắp ra đời.

Cho dù thế nào, đây đều là trách nhiệm không thể nào chối bỏ được.

Mà dự định ban đầu của Nhạc Cận Ninh chính là đợi khi sau khi Trương Thanh Trà tìm thấy được người cô ta thật sự yêu thương sẽ giải quyết chuyện giữa anh và Niệm Ninh, nhưng mà nhìn thấy những bức hình siêu âm này, anh đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục chờ đợi như vậy nữa, có những lời nói ra có thể sẽ tổn thương người khác,  nhưng không thể không nói.

“Nhạc Cận Ninh? Anh đang nghĩ gì vậy?” Vừa rồi Hạ Niệm Ninh gọi mấy tiếng cũng không thấy anh phản ứng, bèn đưa tay võ lên vai anh, Nhạc Cận Ninh mới hoàn hồn.

“Không có gì? Em thu dọn xong rồi sao?” Nhạc Cận Ninh cười nhạt, không có ý định nói ra suy nghĩ trong lòng.

Niệm Ninh gật đầu “Em dọn xong hết rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi thôi.”

Sau đó, Nhạc Cận Ninh liền đỡ Niệm Ninh cùng rời bệnh viện.

Niệm Ninh tưởng rằng Nhạc Cận Ninh đưa mình về biệt thự xong sẽ rời đi ngay, nhưng cô lại nhận ra con đường Nhạc Cận Ninh đi hình như không phải về biệt thự.

“Anh định đi đâu?” Niệm Ninh hỏi.

Nhạc Cận Ninh điềm nhiên mà nói: “Lúc này không phải đã chụp mấy bức siêu âm của con sao? Tôi sẽ đưa hình cho lão già đó xem trước, đoán chừng sau khi ông ấy thấy được sẽ rất vui, rồi sau đó chúng ta sẽ đưa cho bà nội xem.”

Niệm Ninh lập tức nói: Không sao, lúc nào cũng có thể gửi cho bà nội, không cần gấp đâu. Chúng ta cứ đưa hình cho ba xem trước đi.”

Nhạc Cận Ninh nghĩ cũng phải, từ khi Niệm Ninh mang thai đến giờ, đây là lần đầu tiên anh vui đến như vậy, ngay cả khóe môi vần luôn chứa đựng ý cười nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment