Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 682

Chương 682

Niệm Ninh sợ rằng bọn họ khi không đột nhiên đến nhà cũ của Nhạc gia không được hay cho lắm. bèn kiến nghị nói “ Anh nghĩ chúng ta có nên gọi cho ba nói một tiếng hay không, báo cho ba biết chúng ta muốn qua đó?”

Nhạc Cận Ninh không nghĩ ngợi gì, nói:” Không cần đâu, lão già ấy bây giờ không chừng đang ở nhà làm gì nhỉ?

Chắc là đánh cờ, không thì cũng là tưới hoa, cứ qua thẳng đó đi, biết đâu có thể cho ông một bất ngờ.”

Niệm Ninh cảm thấy Nhạc Cận Ninh nói cũng có lý nên cũng chẳng có ý kiến gì nữa.

Chỉ trong chốc lát, xe đã chạy đến nhà cũ.

Ông Nhạc vốn dĩ đang ở trong phòng khách, nghe quản gia nói Nhạc Cận Ninh dẫn Niệm Ninh đến mới vội vã từ trong phòng khách đi ra.

Ông Nhạc nhìn thấy Niệm Ninh, vừa ôn hòa vừa nhiệt tình mà nói: “Niệm Ninh, con qua đây sao không kêu người báo cho ba một tiếng. Vậy ba cũng có thể chuẩn bị cho con những món con thích ăn.”

Toàn bộ quá trình, hoàn toàn không hề chú ý đến Nhạc Cận Ninh, giống như là không nhìn thấy anh vậy.

Đối với sự nhiệt tình của cậu ấy ban đầu Niệm Ninh vẫn có chút bối rối, có điều qua một vài lân bây giờ cũng đã thích nghi được rồi.

Cô lập tức nở một nụ cười chân thành:” Lúc đầu con cũng định gọi báo trước cho ba một tiếng, nhưng mà Nhạc Cận Ninh nói muốn cho ba một bất ngờ, vậy nên con cũng không gọi nữa.”

Vừa nghe thấy hai từ “bất ngờ”, ông Nhạc liền giật giật chân mày.

“Sao nào, các con còn đem theo tin tốt lành gì đến sao?” Trên gương mặt ông Nhạc tràn đầy chờ mong.

Lần này không đợi Niệm Ninh mở lời, Nhạc Cận Ninh nấy giờ bị ông Nhạc lơ đi bước lên trước hai bước, đồng thời đưa tấm hình siêu âm đứa bé vừa chụp ở bệnh viện cho ông Nhạc: “Đây chính là bất ngờ dành cho ông, ông xem đi.”

“Đây là gì?” Ông Nhạc nhận lấy tấm hình, nghi hoặc hỏi.

Niệm Ninh thấy ông Nhạc tò mò, lập tức giải thích: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là một tấm hình siêu âm đứa bé mà Nhạc Cận Ninh bảo bác sĩ giữ lại lúc con đi bệnh viện kiểm tra.”

Ông Nhạc vừa nghe nói tới là hình siêu âm của đứa bé liên cảm thấy hứng thú, vội vã mở ra xem.

Sau đó khi thấy được tấm hình ở bên trong, đột nhiên vang lên tiếng cười hào sảng của ông Nhạc, rất rõ ràng ông vô cùng vừa lòng với điều bất ngờ này.

Ông hài lòng gật đầu liên tục: “Tốt lắm, ba thích lắm”

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của ông Nhạc, Niệm Ninh đương nhiên cũng cảm thấy vui lây.

Ông Nhạc cầm tấm hình siêu âm trong tay xem tới xem lui, rồi mới có chút không nỡ mà cẩn thận từng chút cất hình vào trong tập hồ sơ.

“Quản gia, lập tức bảo nhà bếp làm vài món ngon.” Nói xong ông Nhạc lại tiếp tục dặn dò: “Nhất định phải làm nhiều món mà Niệm Ninh thích.”

“Vâng thưa lão gia, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Quản gia nghe lời lão gia, lập tức xoay người đi xuống bếp, phân phó nhà bếp chuẩn bị cơm tối.

Niệm Ninh thấy dáng vẻ háo hức hớn hở như vậy của ông Nhạc, lập tức nói: “Ba, thật ra ba không cần như vậy đâu. Chúng con ăn qua loa là được rồi,”

Mỗi lần cô đến nhà cũ đều khiến cho người giúp việc bận bịu không thôi, cô thật sự có chút ngại khi đến đây.

Bình Luận (0)
Comment