Chương 572
Cùng lúc đó ở một nơi khác…
Niệm Ninh đã đến viện dưỡng lão rồi, khi cô mới đến khu này, dì Lý đang gọt táo cho bà của cô.
“Bà nội.” Niệm Ninh đẩy cửa căn phòng, nhẹ giọng gọi.
Nghe thấy giọng nói của Niệm Ninh, bà nội vô thức nhìn sang, khi thấy Niệm Ninh đi tới, ánh mắt của bà trở nên đầy ý cười: “Niệm Ninh, sao cháu lại đến đây?”
“Đã lâu cháu chưa đến thăm bà rồi, chẳng lẽ bà không nhớ cháu sao? Lại còn hỏi tại sao cháu đến đây.” Niệm Ninh bất đắc dĩ cười, sau đó đi đến bên cạnh bà, năm lấy bàn tay khô khốc của bà.
“Đúng rồi, Niệm Ninh, tại sao Cận Ninh không đi cùng cháu?” Bà nội nhìn về phía sau lưng Niệm Ninh, hỏi cô.
Mặc dù Niệm Ninh và Nhạc Cận Ninh đã làm rõ, nhưng bà nội vấn có chút lo lắng.
Nụ cười trên mặt Niệm Ninh đông cứng lại, cô không ngờ bà mình lại sau khi nhìn thấy cô lại hỏi Nhạc Cận Ninh vì sao không đến.
“Làm sao vậy? Sao đột nhiên không nói gì?” Bà nội thấy Niệm Ninh không nói chuyện, tưởng có chuyện gì, vẻ mặt chợt lo lắng.
“Không phải, bà nội, bà suy nghĩ nhiều rồi. Cháu và Nhạc Cận Ninh rất tốt. Nếu bà không tin cháu, sau này cháu thường xuyên đưa anh ấy qua nói chuyện phiếm với bà được không?” Niệm Ninh có chút chột dạ nói.
Có vẻ như bà nội thực sự quan tâm đến chuyện của cô và Nhạc Cận Ninh, nếu hôm nay cô không nghe lời ông Nhạc mà cô lại thực sự ly hôn với Nhạc Cận Ninh, thì không có khả năng sẽ giấu được với bà nội.
“Con nhóc này, sao có thể nói nhảm nhí như vậy? Các cháu thỉnh thoảng đến thăm bà, bà đã mãn nguyện rồi. Cận Ninh quản lý một công ty lớn như vậy, nếu nó không đi làm thì lấy ai kiếm tiền nuôi gia đình?” Bà nội vỗ tay Niệm Ninh, buôn cười nói.
“Bà nội, bà không nghĩ cháu nói điều này để cho bà vui sao? Bà ăn uống nghỉ ngơi thật tốt. Cháu đã lớn rồi, bà đừng lo lăng, không có việc gì đâu.” Niệm Ninh cười nhẹ, an ủi bà nội.
Tuy nhiên, trong lòng cô khổ sở cũng không để bà nội nhận ra, đề phòng bà nội nhận thấy gì, cô cũng chỉ có thể nói chọc cười như vậy .
“Cháu thật là tinh nghịch.” Bà nội có chút dở khóc dở cười.
Nhìn nụ cười trên mặt bà nội, lúc này Niệm Ninh cảm thấy rất mãn nguyện, chỉ cần bà nội bình an vô sự, mọi chuyện khác đều không quan trọng lắm.
Tuy nhiên, theo bản năng cô vẫn hỏi một câu: “Bà ơi, cháu hỏi bà một câu được không?”
Bà nội gật đầu: “Cháu có chuyện gì cứ hỏi đi.”
Niệm Ninh có chút do dự, nhưng vẫn nói ra: “Bà nội, bà xem nếu… Cháu chỉ nói nếu, bà đừng coi là thật, cái này chỉ là giả định.”
Cô liên tục nhấn mạnh rằng những gì mình nói tiếp theo chỉ là tưởng tượng, không có thật, chỉ vì sợ bà nội nghe xong suy nghĩ nhiều.
Bà nội nhìn thấy thái độ của Niệm Ninh thì cảm thấy có chút khó hiểu: “Con nhóc này, muốn hỏi gì cứ hỏi đi.”
Niệm Ninh nhìn bà nội, do dự một hồi mới nói: “Nếu một ngày nào đó, cháu và Nhạc Cận Ninh thực sự ly thân, bà sẽ không vui sao?”
Cô vốn tưởng rằng bà nội sẽ tức giận sau khi cô nói điều này, nhưng không ngờ răng bà nội trông rất bình tính.
“Nếu có một ngày cháu thực sự tách khỏi Nhạc Cận Ninh, không có gì cả. Chỉ là Niệm Ninh này, bà có một câu muốn nói với cháu, nếu đồ vật có hỏng hóc gì đó, đừng chỉ nghĩ đến việc thay nó bằng một cái mới mà hãy cố gắng sửa nó, đã biết chưa?” Bà nội cười nói với Niệm Ninh.