Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 73

Chương 573

Lời nói của bà nội khiến Niệm Ninh giật mình, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, mà cô lại không rõ, cô gật đầu: “Cháu đã biết rồi bà nội.”

Chỉ là, giữa cô ấy và Nhạc Cận Ninh, cô e rằng vấn đề không phải là sửa chữa cho tốt, mà là bị thiếu một thứ gì đó và không thể tìm lại được.

Vì vậy, dù cô có cố gắng thế nào thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau.

Niệm Ninh sợ bà nội suy nghĩ nhiều nên nói xong chuyện này, cô không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, cô chỉ tìm mấy chủ đề vui vẻ để nói, mãi cho đến giờ ngủ trưa của bà nội cô mới chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cô bất an nói: “Dì Lý, trong khoảng thời gian này tôi và Nhạc Cận Ninh khả năng có chút phiền phức.

Tôi hiếm khi có thời gian về thăm bà nội, mong dì chú ý chăm sóc cho bà.”

“Mợ Niệm, mợ đừng lo, tôi sẽ chú ý chăm sóc cho bà” Dì Lý lập tức đồng ý.

Niệm Ninh biết rằng dì Lý luôn nghiêm túc và có trách nhiệm, nếu dì đã đồng ý, sẽ không qua loa và sẽ chăm sóc bà của mình thật tốt, nên cô quay lưng rời khỏi phòng bệnh của bà nội.

Sau khi bước vào thang máy, ánh mắt cô đột nhiên rơi vào dãy số tâng mười tám, nhìn một lúc có chút ngẩn ngơ.

Cuối cùng, cô thở ra một hơi và nhấn nút ở tâng một.

Nhạc Cận Ninh muốn làm như thế nào, thì để anh ta làm đi.

Nghĩ như vậy, Niệm Ninh liền rời khỏi viện điều dưỡng.

Lúc này, Nhạc Cận Ninh vẫn đang ngồi trong xe, tức giận không chịu nổi, những gì ông Nhạc vừa nói vẫn còn văng vắng trong đầu anh.

Nếu anh dám nói với Niệm Ninh chuyện ly hôn một lần nữa, ông sẽ ra tay với Trương Thanh Trà, dựa vào sự hiểu biết của anh về ba mình, mặc dù trước mặt Niệm Ninh ông tỏ ra rất hiền lành tốt bụng, nhưng từ trước đến nay luôn nói được làm được.

Nếu anh thật sự dám ly hôn với Niệm Ninh, thì Trương Thanh Trà nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Nhạc Cận Ninh nắm chặt tay lái.

Anh càng nghĩ về nó, cuối cùng câm điện thoại gọi vào điện thoại di động của Niệm Ninh: Nhưng có một giọng nữ cứng nhắc ở bên kia điện thoại: “Xin lỗi, người dùng mà bạn đang gọi đã tắt máy, vui lòng …”

Nhạc Cận Ninh vứt điện thoại sang một bên, sau đó lấy một chiếc điện thoại, kiểm tra xem chỗ ở hiện tại của Niệm Ninh, sau đó quay đầu xe, trực tiếp chạy đến chỗ ở hiện tại của Niệm Ninh.

Niệm Ninh vừa mới trở về từ viện điều dưỡng, còn chưa kịp ngồi xuống sô pha, chuông cửa đã vang lên.

Cô nghĩ là ông Nhạc có chuyện gì cần dặn dò nên cô bước đến, mở cửa phòng ra mà không hỏi.

“Nhạc Cận Ninh?” Vừa mới mở cửa ra, nhưng người cô nhìn thấy lại là Nhạc Cận Ninh, cô đột nhiên sửng sốt.

Nhạc Cận Ninh sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng đến đáng sợ, anh không nói gì mà đi thẳng vào nhà của Niệm Ninh với vẻ mặt âm u.

Niệm Ninh không nhận ra cho đến khi Nhạc Cận Ninh bước vào phòng, hình như Nhạc Cận Ninh có vẻ rất tức giận.

Cô biết chắc là do mình không đến Ủy ban nhân dân thành phố đúng giờ, cuối cùng cô có chút chột dạ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Nhạc Cận Ninh nhướng mắt nhìn Niệm Ninh, châm chọc hỏi: “Tại sao tôi lại tới đây? Cô chẳng lẽ không biết sao?”

Bình Luận (0)
Comment