Chương 938
Trương Thanh Trà im lặng một lúc sau lại lên tiếng hỏi Trân Thành Niệm: “Anh sẽ giúp em đúng không? Như lúc trước vậy, mỗi lần em cần là anh sẽ tới và giúp đỡ em mà, đúng không, lần này cũng sẽ vậy, đúng không?”
“Bây giờ em đừng nói chuyện với anh, để anh bĩnh tĩnh lại. Nếu tiếp tục anh sợ mình không khống chế nổi bản thân mất.” Giọng nói của Trần Thành Niệm kìm nén đầy sự phẫn nộ vang lên.
Trương Thanh Trà nghe vậy cũng im lặng, không nói nữa.
Nhưng chắc chắn rằng cô ta sẽ không từ bỏ việc lợi dụng đứa bé để giá họa cho Niệm Ninh nên cô ta còn lạnh lùng nói thêm: “Nếu như anh đã không muốn giúp em thì ngay từ đầu đừng xen vào chuyện của em làm gì, em sống hay chết thì cũng đâu liên quan gì đến anh, đúng không?”
“Két…” Tiếng bánh xe ma sát đất vang lên chói tai Trần Thành Niệm đạp mạnh phanh xe khiến xe dừng gấp lại ở ven đường.
Trương Thanh Trà không có chuẩn bị trước nên bị lực quán tính nghiêng về phía trước, may là cô ta có đeo dây an toàn mới không có vấn đề gì.
Cô ta tức giận định quay sang Trần Thành Niệm quát lên nhưng cô ta lại nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Trần Thành Niệm. Gương mặt anh như bị bao phủ bởi mây đen, trầm thấp và đè nén, đây là lần đầu tiên cô ta được chứng kiến biểu cảm này trên gương mặt Trần Thành Niệm.
Dù là khi cô ta xin anh cùng cô ta làm giả đứa bé thành con trai của Nhạc Cận Ninh thì trên mặt anh nhiều nhất cũng chỉ là thất vọng cùng bất lực, không như bây giờ, trên gương mặt ấy dường như còn mang theo căm hận.
Giọng nói Trần Thành Niệm trở nên trầm thấp, nguy hiểm, ánh mắt anh lúc này cứ như dã thú hung ác nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Trà: “Trương Thanh Trà, tôi cũng là một người đàn ông, em đừng liên tục lặp đi lặp lại khiêu chiến sự nhãn nại của tôi. Chà đạp tình cảm của tôi như vậy, em vui vẻ lắm ư?”
Trương Thanh Trà bị Trần Thành Niệm nói trúng tim đen thì khó chịu, nhíu mày phản bác: “Tôi chà đạp tình cảm của anh lúc nào? Ngay từ đầu người tôi yêu là Nhạc Cận Ninh, chẳng lẽ tôi ép anh phải yêu tôi sao?”
“Đúng, tất cả đều là do tôi tự làm tự chịu, do tôi ngu.” Trần Thành Niệm cười lạnh một tiếng: “Tất cả chỉ có thể trách chính bản thân tôi thôi. Trương Thanh Trà, cô làm tôi quá thất vọng.”
Nghe được hai chữ thất vọng từ miệng Trần Thành Niệm, Trương Thanh Trà không nhịn được tức giận mà nó: “Tôi đã làm gì để anh thất vọng chứ?
Đứa bé này, ngay từ lúc bắt đầu đã không có cơ hội nhìn thế giới này rồi, tại sao con của tôi không thể sinh ra mà đứa bé trong bụng Niệm Ninh lại bình yên lớn lên được chứ? Anh có biết mấy ngày nay tôi phải sống như thế nào không? Tôi dù gì cũng là mẹ của nó, nó còn đang nằm trong người tôi, tôi mỗi ngày đều phải cầu trời khấn phật để nó có được một hi vọng để sống tiếp thế nhưng vô dụng, máu vân cứ chảy, nó vân phải chết, tất cả những gì tôi làm đều vô ích, tôi làm mọi cách vấn không cứu được nó, anh nghĩ tôi không tuyệt vọng, bất lực khi nhìn đứa con đầu tiên và duy nhất tôi có trong cả đời này phải như vậy thì tôi thoải mái lắm sao? Anh chẳng hiểu đâu! Anh cảm thấy thất vọng vì cái gì? Là do tôi độc ác muốn lợi dụng nó ư? Trần Thành Niệm, anh đừng khinh thường tôi như vậy.”
Trương Thanh Trà nói xong, hai hàng nước mắt không kìm được mà tuôn trào, cô ta thút tha thút thít nói: “Nếu như có thể tôi cũng hi vọng đứa bé này được bình an ra đời!”
Nói đến đây cô ta cuối cùng cũng không nhịn nổi vào gào khóc thật to, nước mắt cứ tuôn ra mãi như không có điểm dừng.
Mặc dù Trân Thành Niệm rất giận Trương Thanh Trà, nhưng thấy cảnh cô ta gào khóc đau lòng như vậy thì tim cũng mềm lại, anh lại không ngăn được tình cảm của mình mà muốn đến ôm lấy Trương Thanh Trà. Đây là tình yêu của Trần Thành Niệm dành cho Trương Thanh Trà, mù quáng, bỏ qua tất cả nguyên atwocs của chính mình để yêu cô.
Anh ta cởi dây an toàn của Trương Thanh Trà ra rồi ôm lấy cô ta vào lồng ngực của mình, tim anh nhìn cô khóc cũng rất đau: “Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy, xin lỗi…”
Tại giờ phút này Trương Thanh Trà thực sự đau đớn tột cùng, cô ta bỗng nhận ra, Trần Thành Niệm dường như chính là người duy nhất trên thế giới này thật sự yêu thương cô, trước đây, dù thế nào anh ta cũng sẽ ủng hộ, đứng về phía cô. Sao anh có thể dễ dàng bỏ cô mà đi như, nếu như anh đi rồi, chẳng lẽ cô sẽ phải một mình đối mặt với thế giới này sao?