Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 939

Chương 939

Vì sao tất cả mọi người không thể giữ mãi tình cảm với cô? Vì sao Nhạc Cận Ninh lại bỏ rơi cô? Trương Thanh Trà cô chỉ một lòng mưu cầu hạnh phúc của chính bản thân mình thôi, vậy có gì là sai chứ?

Khoảng bảy giờ sáng ngày hôm sau, Nhạc Cận Ninh tỉnh dậy, một đêm này anh tựa vào sofa ngồi ngủ cả đêm thế nên bả vai hơi đau mỏi, anh cúi đầu vấn thấy Niệm Ninh còn đang say giấc nồng, anh bỗng thấy thật hạnh phúc khi thức dậy được ngắm một người năm cạnh ngủ say thế này. Ngắm cô ngủ mà anh nở một nụ cười ngơ ngác.

Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn về phía giường bệnh thì lại không cười nổi nữa.

Anh vội vã đánh thức Niệm Ninh dậy: “Niệm Ninh, dậy đi, không thấy bà đâu cả.”

“Cái gì?” Niệm Ninh nghe thấy anh gọi thì mở bừng hai mắt, bất phắt dậy khỏi sofa, chăn bông trên người cũng theo động tác của cô mà rơi xuống, cô hoảng hốt đến mức dẹp cũng không kịp đi mà chạy đến bên giường bệnh.

Thế nhưng giường bệnh lúc này đã chẳng có ai, chăn gối thì lộn xộn hết cả lên.

Bà nội cô đâu rồi?

Cô quay phắt đầu nhìn sang Nhạc Cận Ninh: “Không thấy bà đâu, giờ này bà ấy có thể đi đâu được chứ? Chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy bà.”

“Em phải bình tĩnh lại đã, không nên quá lo lăng, anh sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng để cho ông ấy điều tra xem sang nay có ai trông thấy bà không.”

Nhạc Cận Ninh đứng dậy mang đôi giày của Niệm Ninh đến trước mặt cô để cô đi vào sau đó mới gọi cho viện trưởng.

Không để anh chờ lâu, điện thoại của viện trưởng rất nhanh đã được kết nối, anh trầm giọng hỏi: “Viện trưởng, xin chào, dạo này ông khỏe chứ… Bà nội vợ tôi bây giờ đang không có trong phòng bệnh, nhờ ông điều tra camera giám sát giúp tôi xem có thấy bà ấy đi đâu không, thêm nữa điều tra cho tôi xem bình thường bà ấy hay đi tới chỗ nào rồi báo cho tôi biết.”

Viện trưởng nhận được điện thoại, nghe anh nói giọng lai dùng giọng điệu quái quái trả lời: “Bà ấy đang ở chỗ chúng tôi, bây giờ chúng tôi đang làm điều trị khôi phục buổi sáng cho bà ấy.

Đúng rồi, tôi nhớ rồi, vừa nãy lúc tôi có nghe y tá nói là khi vào đưa bệnh nhân đi thì thấy hai cô cậu vẫn còn ngủ nên cũng không đánh thức hai người.”

Nhạc Cận Ninh nghe thế không khỏi thở phào nhẹ nhốõm, tươi cười nhìn Niệm Ninh: “Đừng lo lắng, bà ấy đang ở chỗ của viện trưởng để điều trị, lúc y tá dân bà đi thì hai chúng ta vân ngủ say nên không biết.”

Niệm Ninh nghe anh nói vậy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, cả người ngồi phịch xuống giường.

Vừa nãy thật đúng làm cô sợ chết khiếp, cô rất sợ khi bà ra ngoài gặp phải tình huống nguy hiểm nào đó.

“Được rồi, chúng ta vệ sinh cá nhân xong rồi qua đó đón bà về bên này, đừng lo lắng nữa, chỉ là sợ bóng sợ gió một chút thôi, không có gì.” Nhạc Cận Ninh đi tới, nhẹ nhàng ôm Niệm Ninh vào lồng ngực, rồi nhẹ giọng an ủi.

Niệm Ninh gật đầu rồi đi đến toilet, nhưng khi vào đó cô nhận ra trong này chỉ có chiếc bàn chải và cốc đánh răng dùng một lần.

Cô đánh răng rửa mặt xong lại thấy người mình hơi dính dính, hơi không thoải mái, cô nhíu mày, ngày hôm qua quá bận rộn và mệt mỏi khiến cô chưa kịp tắm rửa gì đã ngủ thiếp đi mất.

Nhạc Cận Ninh thấy vẻ mặt cô thì quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao mà mặt mày lại khó chịu rồi?”

“Không có gì cả.” Niệm Ninh lắc mạnh đầu nói, cô mạnh mẽ điều chỉnh lại tỉnh thân của mình tới mức cao nhất rồi đi theo Nhạc Cận Ninh ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment