Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 1061 - Chương 1061: Thuê Thuyền

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 1061: Thuê Thuyền

Phí bảo trì tàu săn cua, phí quản lý bến cảng, phí giấy phép đánh bắt năm tới đều đã đẩy đủ, vậy nên sau khi suy nghĩ thật lâu, vị tàu trưởng này nói với Khánh Trần:

“Năm nay nhờ có các ngươi nên ta mới tìm được bãi cua vàng, nhưng ta cảm thấy việc này cũng không phải do sức lao động của ta làm ra, ta nhận cũng rất ngại. Sang năm sau ta định bắt đầu lại từ đầu, sẽ làm theo lời ngươi nói, tập trung học cách trở thành một người tàu trưởng xứng đáng, như vậy mới phù hợp với tinh thần mạo hiểm và tự do mà cha ta nói. Các ngươi chỉ cần bỏ ra thu hoạch của một chuyến đi và thanh toán tiền thuê của lão John và Niedeep mà thôi, không cần thanh toán tiền thuê tàu ngoài định mức cho ta đâu."

Trong lòng Khánh Trần thầm nghĩ, làm ăn với người theo chủ nghĩa lãng mạn....tiết kiệm tiền quá đi.

Vậy nên trên thực tế, Khánh Trần chỉ cần trả cho lão John và Niedeep mỗi người 30000 Euro, hắn đã trở thành tàu trưởng tạm thời của tàu Bắc Cực rồi.

Khánh Trần nhàn nhã ngồi trên boong tàu nghịch điện thoại di động.

Lão John cầm lái trong khoang điều khiển, ở phương diện điều khiển tàu săn cua, chắc chắn hắn không bằng Trương Kiệm, nhưng dù sao ở nơi đây cũng là vùng biển gần, một người thủy thủ già dặn với hơn 20 năm kinh nghiệm như hắn thừa sức đối phó được.

Lúc này Trương Kiệm đang đứng trên boong tàu, nhìn sang phía Khánh Trần đang nghịch điện thoại, hỏi:

“Ngươi đang xem gì vậy hả?"

Khánh Trần nhìn hắn, trả lời:

“Ta đang thuê tàu."

Trương Kiệm:

"???"

Lần này ngay cả Ương Ương cũng thắc mắc.

Đang thuê tàu? Chẳng phải là có tàu rồi sao.

Trương Kiệm nghi ngờ hỏi:

“Ngươi sợ chiếc tàu này quá rách nát hả? Định thuê một chiếc mới?"

"Không phải."

Khánh Trần bình tĩnh đáp:

“Ta cho người khác thuê, cho người cũng muốn tới biển Greenland thuê đó."

Thiếu chút nữa là Trương Kiệm hộc máu:

“Ngươi có ý gì? Ta cho ngươi thuê, ngươi lại cho người khác thuê?"

"Đúng vậy, hiện giờ tàu là của ta rồi, ta cho người khác thuê thì sao?"

Khánh Trần thắc mắc:

“Có vấn đề gì à? Không có vấn đề gì đâu. Chắc chắn ở chỗ các ngươi cũng có người hành nghề bất động sản thứ cấp này rồi chứ, kiểu gì chả có kẻ thuê một căn nhà, sau đó cho người khác thuê lại. Ta cũng như vậy thôi, hơn nữa ta chỉ cần đi tới biển Greenland là được, không ngại có người tiện đường đi cùng."

Dù sao tàu đi ra khỏi vùng biển quốc tế sẽ không có bất kỳ tín hiệu gì cả, hắn không hề sợ có người báo cho Jindai, Kashima hay Future biết tin hắn không hề tới biển Barents.

Ai có thể ngờ rằng hắn không chỉ không tới biển Barents mà còn cho người khác thuê tàu nữa.

"Tìm được rồi, có 6 người đi cùng, 4 nam 2 nữ, đi tới quần đảo Jan Mayen thuộc vùng biển Greenland."

Khánh Trần nói:

"Họ chung tuyến đường với chúng ta."

Trương Kiệm kinh ngạc hỏi:

"Tiền thuê bao nhiêu vậy."

Khánh Trần ngồi trên boong tàu săn cua, nhếch miệng cười đáp:

"70000 Euro, cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ đơn giản, thời gian 7 ngày. Chỉ là phải xách thiết bị và hành lý giúp họ, hơn nữa còn phải di chuyển theo mệnh lệnh của họ, ngoài ra thì chúng ta phải ký điều ước bảo mật nữa."

Trương Kiệm đứng sững người, thằng này còn kiếm lời 10000 Euro nữa hả?!

Trên thực tế thì giá thuê tàu vượt biển thấp hơn mức giá này nhiều, về phần việc hỗ trợ xách hành lý, thiết bị chẳng qua là gộp cả tiền di chuyển, tiền thuê người, tiền ăn ngủ vào làm một mà thôi.

Ương Ương nhìn Khánh Trần:

“Đám người này không bình thường?"

Những người thuê tàu bình thường thì có ai lại đồng ý trả giá cao như vậy chỉ để được mệnh lệnh hướng đi của tàu chứ? Hơn nữa còn phải ký điều ước bảo mật nữa.

Khánh Trần cười nói:

"Chắc chắn rồi, nếu không sao ta thu hồi tiền vốn được."

Ương Ương nhíu chặt mày:

"Ngươi đăng tin cho thuê tàu ở đâu vậy?"

Khánh Trần đáp:

"Khu vượt biên trên Darkweb."

Ương Ương bất lực chửi thề, đăng tin trên khu vượt biên của dark web thì hành khách bình thường mới là lạ đó!

Chẳng trách chiếc tàu Bắc Cực rách nát này của Khánh Trần lại thu được phí thuê cao tới như vậy!

Nàng nhìn thiếu niên trước mặt, thầm suy nghĩ xem đầu óc của đối phương trưởng thành trong hoàn cảnh nào mà sao hắn lắm những chiêu trò thối thây đến như vậy.

Khi thấy Trương Kiệm bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, dường như tinh thần mạo hiểm và yêu tự do đã bị phá nát trong chuyến hành trình này rồi.

Nhưng Ương Ương cũng có đôi điều thắc mắc:

“Nếu chỉ để tới quần đảo Jan Mayen thì cũng đâu cần phải vượt biên chứ, chuyện này rất kỳ lạ."

"Mặc kệ đi, dù nhóm khách hàng đó bất thường tới mức nào đi nữa thì cứ ném xuống biển, đổi sang chở một nhóm khách hàng khác là được rồi!"

Khánh Trần nói chắc nịch.

"Chờ đã, nghiệp vụ vận chuyển hành lý và thiết bị của ngươi sẽ không tính cả ta vào làm cu li đó chứ?”

Ương Ương nhíu chặt mày lại.

Khánh Trần ngẫm nghĩ, sau đó đáp:

“Bạn bè thì nên chia ngọt sẻ bùi với nhau mà."

"Ngươi giỏi lắm."

Bình Luận (0)
Comment