Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 2765 - Chương 2769: Liệu Pháp Miễn Dịch

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 2769: Liệu Pháp Miễn Dịch

Trở về.

Đếm ngược 168:00:00.

Khánh Trần mở mắt, họ vẫn ở trong trụ sở huấn luyện, chẳng qua mọi người không còn vui cười như trước.

“Tổng cộng hy sinh bao nhiêu người?”

Khánh Trần hỏi.

“2700 người.”

Tiểu Thất nhỏ giọng trả lời:

“Hơn nữa đều là hy sinh vô ích.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Cũng không hoàn toàn là không có ý nghĩa, cái chết của họ cảnh tỉnh chúng ta tuyệt đối không thể dùng kinh nghiệm chiến đấu ở đại lục phía Đông để đối phó với kẻ địch ở đại lục phía Tây, thủ đoạn của bđối phương kỳ lạ hơn, không chỉ có phép thuật hắc ám, mà đến nay chúng ta vẫn chưa rõ thần quan của Hắc Thủy Thành rốt cuộc có năng lực gì, sứ giả Tro Tàn của Phượng Hoàng Thành chiến đấu như thế nào.”

La Vạn Nhai hỏi:

“Có 170 nghìn thành viên Hội Phụ Huynh rút lui đến Hắc Diệp Nguyên, số lượng quá đông, chỉ riêng việc tiếp tế đã là vấn đề. Mà quan trọng nhất đây đã là lực lượng nòng cốt của chúng ta, tất cả đều có thực lực cao cấp nhất, nếu họ chỉ có thể trốn vào Hắc Diệp Nguyên thì chẳng khác nào Hội Phụ Huynh bị chặt đứt hai tay.”

Nếu là xử lý công việc thì còn dễ nói, dù sao chỉ cần mở mật thược chi môn ra là mọi người như ra vào phòng làm việc thôi, không ảnh hưởng gì đến việc truyền tin tức qua lại.

Nhưng sức chiến đấu của Hội Phụ Huynh lại không dùng được.

La Vạn Nhai nói:

“Nếu không thì tạm thời quán đỉnh khẩn cấp cho ra một nhóm cao thủ cấp C, để ông chủ sai phái?”

“Quán đỉnh sẽ làm trì trệ việc tu hành của các ngươi, ta muốn là sức chiến đấu cao cấp, cho dù tạm thời quán đỉnh một nhóm cấp C thì với cường độ chiến tranh thế này họ cũng chỉ có thể làm vật hy sinh.”

Khánh Trần suy nghĩ, nói:

“Cứ yên tâm ở lại Hắc Diệp Nguyên tu hành, người tu hành thời gian các ngươi cũng trở lại Kình Đảo hết đi, tất cả mọi người dùng Tử Lan Tinh tu luyện. Trước tiên im hơi lặng tiếng một thời gian, ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Hội Phụ Huynh phát triển với tốc độ quá nhanh, mọi người đắc chí, đã đến lúc tạm nghỉ.

Khánh Trần tìm Alice và Sorel, mỉm cười ôm chầm lấy họ và nói lời chia tay.

Hội Phụ Huynh để lại hai chiếc máy bay trực thăng ở đây, sau đó trở lại Kình Đảo bằng mật thược chi môn, còn Khánh Trần bay vào bầu trời đêm với sự giúp đỡ của Ương Ương.

Ngày hôm sau, Khánh Trần xuất hiện ở một bệnh viện công lập tại Hải Thành, hắn cầm biên lai đi vào phòng chụp cộng hưởng từ, nằm thăng trên giường, chậm rãi bị đưa vào máy quét.

Lần này hắn đến bệnh viện mà không thông qua Hồ thị, chỉ như một người bình thường đến đăng ký, xếp hàng, trả tiền.

Khánh Trần không muốn quá nhiều người biết bệnh tình của mình, tuy khám bệnh qua Hồ thị có thể giữ bí mật nhưng rất có khả năng Khôi Lỗi Sư ưu tiên trà trộn vào tập đoàn Hồ thị.

Buổi chiều có kết quả chụp cộng hưởng từ.

Khánh Trần cầm ảnh chụp đi tìm bác sĩ, hắn mỉm cười nói với Ương Ương:

“Có lẽ bác sĩ sẽ nói với ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”

Ương Ương khoác tay hắn:

“Đã đến lúc nào rồi còn có tâm trạng nói đùa.”

Ương Ương còn tỏ ra lo lắng hơn Khánh Trần.

Khánh Trần vào phòng, hỏi một cách lịch sử:

“Chào bác sĩ, ta muốn hỏi mình còn bao nhiêu thời gian?”

Bác sĩ xem từng bức ảnh rồi nhìn Khánh Trần:

“Tế bào ung thư của ngươi đã lan ra khắp cơ thể...Ngươi không đau à?”

“Đau chứ.”

Khánh Trần trả lời:

“Chỗ nào cũng đau, cứ như toàn thân nứt toạc ra vậy, tim phổi cũng suy yếu rồi.”

Bác sĩ kinh ngạc:

“Ta thấy ngươi như không hề có việc gì ấy, người khác bệnh đến tình trạng này là hư thoát rồi, sao mà ngươi vẫn có thể cười như vậy?”

Bệnh ung thư phá hủy toàn diện mọi chức năng trong cơ thể. Vì thế đến thời điểm này, mỗi một giây mỗi một phút bệnh nhân sẽ cảm vô cùng đau đớn, một chiếc lông vũ đặt trên người cũng có cảm giác như bị ngọn núi đè dưới đất.

Không sao thở nổi.

Bác sĩ từng thấy rất nhiều bệnh nhân đã đến giai đoạn cuối khi mà tế bào ung thư đã lan khắp cơ thể, có đôi khi còn không đành lòng nhìn dáng vẻ đau khổ của những người bệnh ấy.

Nhưng Khánh Trần đang ngồi trước mặt hắn lại khác.

Đối phương cũng đau, mà vẫn hết sức bình tĩnh.

Thậm chí bình tĩnh đến mức không giống như một bệnh nhân ung thư.

Khánh Trần suy nghĩ, rồi giải thích:

“Đúng là đau đớn có tồn tại, chẳng qua có lẽ đã quen rồi, ngưỡng chịu đau của cơ thể được nâng cao từ trước, cho nên mức độ đau đớn này tạm thời ta vẫn chịu được.”

Bác sĩ cực kỳ ngạc nhiên, ngưỡng chịu đau của người này được nâng lên đến mức nào? Hoặc là nói cậu thanh niên trước mặt này từng trải qua chuyện gì mới có thể tăng khả năng chịu đau đến nỗi...Có thể bình tĩnh trước cơn đau do ung thư gây nên?

Khánh Trần mỉm cười:

“Bác sĩ, ta còn có thể cứu chữa được không?”

Bác sĩ lớn tuổi đẩy mắt kính rồi lại nhìn ảnh chụp:

“Dùng liệu pháp miễn dịch PD-1 hoặc PD-L1, trước tiên kiểm tra gen xem ngươi phù hợp sử dụng loại nào. Ta không rõ gia cảnh của ngươi thế nào, liệu pháp này khá đắt, có lẽ một năm tiêu tốn khoảng 800 nghìn, vẫn có tác dụng với người mắc ung thu giai đoạn cuối.”

“Có tác dụng phụ không?”

Khánh Trần hỏi.

Bình Luận (0)
Comment