Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 2766 - Chương 2770: Muốn Ăn Cái Gì Thì Ăn Cái Đó

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 2770: Muốn Ăn Cái Gì Thì Ăn Cái Đó

“Phương pháp này sẽ làm tổn thương chức năng gan thận, ví dụ như sẽ mắc phải viêm cơ tim do suy giảm hệ miễn dịch.”

Bác sĩ kiên nhẫn trả lời:

“Đương nhiên, với người mắc ung thư giai đoạn cuối thì thử một lần là một ý kiến hay.”

Ý của bác sĩ là dù sao cũng chết, cứ thử đi biết đâu lại có đường sống, có thể sống lâu hơn.

Nhưng Khánh Trần nghe đến khả năng tử vong thì hỏi:

“Nếu không chữa trị thì ta sống được bao lâu?”

Bác sĩ nhìn chăm chú hình ảnh:

“Một tháng? Có lẽ là hai tháng? Chàng trai à, nếu ngươi không chi trả nổi tiền chữa trị thì có thể thanh toán một phần, vả lại mỗi người chỉ có một cái mạng thôi…”

Khánh Trần cười nói:

“Không được, ta lấy hết tiền đi chữa bệnh thì vợ ta phải làm sao bây giờ? Cảm ơn bác sĩ, ta không chữa.”

Bác sĩ ngạc nhiên nhìn Khánh Trần rồi nhìn Ương Ương:

“Các ngươi còn chưa đủ tuổi kết hôn mà.”

Khánh Trần nói:

“Hai bọn ta mặt trẻ con, có đứa con gái 9 tuổi rồi.”

Nói xong hắn còn lấy điện thoại ra cho bác sĩ xem ảnh của Jinguji Maki:

“Đáng yêu không?”

“À…”

Bác sĩ không biết phải nói gì.

Hai người đi ra ngoài, Ương Ương cười đến mức run rẩy:

“Lúc ngươi nghiêm túc nói hươu nói vượn trông thú vị thật đấy.”

Nàng vịn vai Khánh Trần, cười không thở nổi, nhưng cười một lúc thì vươn tay lau nước mắt trên mặt mình:

“Đừng khóc…đừng khóc.”

Khánh Trần vỗ đầu Ương Ương:

“Bán thần còn không giết được ta, ung thư là cái gì cơ chứ? Ta đã có vài kế hoạch, cũng có người thật sự thành công, chưa chắc ta đã chết.”

“Ta không khóc, chẳng qua là bụi bay vào mắt thôi.”

Ương Ương đứng thẳng dậy, sụt sịt:

“Đi thôi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!”

“Ngươi nói lời thoại của bác sĩ rồi.”

“Tiếp theo ngươi định làm gì, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hoàn thành hai sinh tử quan còn lại, sau đó tiêm thuốc?”

Ương Ương hỏi:

“Thuốc ông chủ Hà từng tiêm vào cơ thể mình, ngươi cũng có đúng không?”

“Phải, ở trên Kình Đảo, ông chủ Trịnh trông giữ sẽ không có vấn đề gì.”

Khánh Trần nói:

“Nhưng ta vẫn không thể tĩnh dưỡng được, về phần sinh tử quan, hai thử thách còn lại không cần phải huấn luyện. Ta còn có việc quan trọng hơn cần làm.”

“Hả? Đến lúc này rồi mà còn việc gì quan trọng hơn mạng sống của mình nữa?”

Ương Ương khó hiểu.

“Quan trọng hơn cả mạng sống của ta là mạng sống của 170 nghìn thành viên Hội Phụ Huynh.”

Khánh Trần nói:

“Ta phải đến đại lục phía Tây, giết Người Hành Quyết.”

Làm thế tương đương với việc bón hành cho lính mới, nhưng trong ván cờ cao cấp vĩnh viễn bị đánh, thậm chí công tước Phong Bạo chưa chắc có thể đánh bại Trung Vũ lót đáy trong số các bán thần.

Đây là hiện trạng của Người Hành Quyết ở đại lục phía Tây.

Vậy nên khi có cơ hội chuyển sang tu luyện truyền thừa Người Xem Mệnh, hắn lập tức thay đổi.

Có lẽ đại lục mấy chục năm sau phía Đông cũng sẽ như thế, đến lúc đó phép thuật hắc ám sẽ lại rơi vào tình trạng “bỏ thì thương mà vương thì tội”.

Một khi có mối đe dọa nào đó xuất hiện, mọi người sẽ tìm cách giải quyết nó. Đến lúc đó mọi người giấu tên thật, Người Hành Quyết chỉ có thể nhìn những biệt hiệu ngớ ngẩn như “Gà Bang Bang Nhạc Sơn”, “Hỏa Điều Xoay Xoay Xoay”, “Tích Tiểu Long Thuần Khiết”, “Tiểu Lang Quân Bán Báo” mà bất lực.

Chẳng qua hiện tại phép thuật hắc ám xuất hiện trong tình huống đại lục phía Đông không hề phòng bị, như loài du nhập xâm lấn khu vực bản địa.

Đến nay đại lục phía Đông vẫn không có một ai biết cách giải quyết vấn đề này.

Nhưng với Khánh Trần, nếu đã không giải quyết được vấn đề, vậy thì giải quyết người tạo ra vấn đề đi.

Nói cách khác, đây vốn là cách bán thần giải quyết vấn đề.

Ngày thứ ba sau khi trở lại, Khánh Trần và Ương Ương cùng nhau đến Disneyland ở Hải Thành.

Chẳng qua có một điều khá xấu hổ là những trò chơi mạo hiểm với người bình thường mà nói là cực kỳ kích thích, hai người họ đều chơi với khuôn mặt không cảm xúc...Quan trọng là tham gia.

Khánh Trần ngồi cáp treo, bình tĩnh kể lại cho Ương Ương nghe những chuyện xảy ra trong công viên giải trí Ngân Hạnh, làm Ương Ương rất muốn chơi thử, Khánh Trần cũng hứa với nàng một ngày nào đó nhất định sẽ dẫn nàng đi.

Hai người họ ngồi trong cáp treo và tán gẫu, tạo nên sự đối lập rõ ràng với những du khách khác…

Ương Ương kéo Khánh Trần chụp rất nhiều ảnh.

Chụp riêng cho Khánh Trần, học hai người chụp chung, giống như đang nỗ lực đền bù những khuyết thiếu giữa họ, vội vàng làm những việc người yêu phải làm.

Ương Ương như sợ thời gian trôi quá nhanh, chưa kịp làm những việc gì đó thì không có cơ hội làm nữa.

Buổi tối qua đêm ở khách sạn, Ương Ương nhận bưu phẩm liên tục.

Khánh Trần tắm rửa xong đang lau tóc, hắn nhìn Ương Ương với vẻ tò mò:

“Ngươi mua những gì thế?”

Ương Ương nở nụ cười quỷ dị:

“Các kiểu quần áo đẹp, ta định mặc vào cho ngươi xem để ngươi khỏi phải cảm thấy tiếc nuối trước khi chết.”

Khánh Trần:

“…”

Bình Luận (0)
Comment