Ngày thứ tư sau khi trở về.
Ương Ương cầm tay Khánh Trần bay về Lạc Thành, hai người đều đeo cặp, đội mũ lưỡi trai, giống như hai lữ khách thoải mái tận hưởng niềm vui khi du lịch.
Họ đáp xuống sân thượng tòa nhà ngữ âm màu vàng trong trường ngoại ngữ của Lạc Thành, bây giờ đang là thời gian đi học, hai người họ nhàn nhã ngồi ở mép sân thượng.
Khánh Trần ngẩn ngơ nhìn sân trường:
“Đã lâu không trở lại, thế mà vẫn cảm thấy rất thân thiết. Ngươi xem căn tin ở góc đông nam kia, chỗ đó bán một chiếc bánh bao chay giá 5 hào, kẹp khoai tay thái sợi chua cay, thế là xong một bữa đơn giản nhất. Lúc ta nghèo nhất, mỗi ngày chỉ ăn một chiếc bánh bao ấy cầm cự qua ngày. Về sau có lẽ cô bán thức ăn trong căn tin thấy ta thảm thương quá, nên lần nào cũng miễn phí cho ta một bát cháo.”
“Phía tây là bức tường vinh danh, trên tường sẽ dán ảnh chụp của người đứng đầu mỗi khối, dưới mỗi bức ảnh có thể viết một câu cách ngôn. Ta từng đứng thứ nhất một lần, sau đó thương lượng với quán bún nồi đất ở cổng trường giúp hắn quảng cáo một lần “Yêu nàng thì dẫn nàng đi ăn bún nồi đất”. Đợt quảng cáo ấy kiếm được hơn 2000 đồng, đóng học phí một năm, cũng có đủ tiền ăn 3 tháng. Về sau nhà trường không cho làm vậy nữa, ta cũng không đứng nhất nữa.”
Ương Ương ngồi bên cạnh cười ngặt nghẽo:
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“Ta còn giúp bạn học viết thư tình, một lá thư một chiếc đùi gà.”
“Ta còn giúp người ta gian lận, cha hắn thưởng cho hắn 1000 đồng, hắn chia ta một nửa.”
“Ban ngày ta nghiên cứu sách hướng dẫn chơi cờ, buổi tối đến công viên Vương Thành ở phía bắc tìm các ông cụ đánh thắng kiếm tiền, ta sẽ cố ý thua 5 đồng, sau đó thắng về 20 đồng.”
“Sau đó ta tiếp tục nghiên cứu sách vở, tính toán nước đi, chỉ để họ cảm thấy chỉ cần một chút nữa là có thể thắng.”
“Nhưng khi ấy còn nhỏ, lần đầu tiên trải nghiệm niềm vui thắng tiền không biết kiềm chế, các ông lão phát hiện chiêu trò của ta, thế là không chơi với ta nữa.”
Khánh Trần mỉm cười hồi tưởng chuyện cũ, những năm ấy vì tiền mà hắn đã làm rất nhiều chuyện, thất đức, không thất đức, làm đủ cả.
Bây giờ nhớ lại, cuộc sống túng quẫn khi ấy thật ra chẳng là gì so với trắc trở hiện nay.
Cuộc đời là thế, những khó khăn ngươi từng cho rằng không vượt qua nổi, mấy năm sau bỗng quay đầu lại, chợt phát hiện chúng chẳng đáng là bao.
…
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi ăn mỳ gánh ở Tiểu Nhai Thiên Phủ.”
Khánh Trần cười nói:
“Ở đó còn có sủi cảo chiên Tiểu Nhai, tiệc canh Lạc Thành, sáng mai xuống huyện uống canh thịt dê thôn Thiết Tạ.”
Ương Ương mỉm cười nhìn hắn, cảm thấy nếu thời gian dừng lại ở thời khắc này thì tốt biết bao.
“Khánh Trần!”
Ương Ương bỗng hô tên hắn.
Khánh Trần quay đầu nhìn nàng:
“Sao thế?”
“Đừng bỏ ta lại một mình.”
“Được.”
Ngày thứ năm sau khi trở về.
Khánh Trần dẫn Ương Ương ghé thăm mỗi nơi mình từng sinh sống.
Ngày thứ sáu sau khi trở về, Khánh Trần và Ương Ương đến ảnh viện chụp ảnh, hai người thay áo sơ mi trắng ngồi trước phông nền đỏ, chụp một bức ảnh với vẻ mặt cứng đờ, nụ cười gượng gạo, giống như mọi bức ảnh chụp khi đăng ký kết hôn, cười vui vẻ nhưng lại có phần mất tự nhiên.
Ngày thứ bảy sau khi trở về, hai người họ ăn tối xong thì đội mũ lưỡi trai, nắm tay nhau về chỗ ở.
Một cô gái đi phía sau nhìn bọn họ với vẻ nghi ngờ, bạn trai hỏi nàng:
“Nhìn gì thế?”
“Hình như ta thấy được Khánh Trần!”
“Là ông chủ Bạch Trú trong truyền thuyết á?”
Hai mắt của bạn trai sáng rực lên.
“Hình như vậy, nhưng có vẻ như không phải.”
Cô gái cảm thấy khó hiểu.
Sở dĩ khó hiểu là bởi nàng cảm thấy Khánh Trần đã là thần tiên trên trời rồi, không nên đi lại trên phố bình thường như thế.
Đếm ngược.
Xuyên không.
…
Nửa đêm.
“Đói quá.”
Có tiếng người nói khẽ.
“Ta cũng thế.”
Lại có người nhỏ giọng đáp lại.
Trong rừng núi Tây Nam mờ mờ ảo ảo, 381241 thành viên của Hội Phụ Huynh chia ra hơn một nghìn cánh quân, phân thành từng tốp nhỏ rải rác trong núi, hành quân thong thả.
Để tránh cho bị vệ tinh phát hiện, họ lựa chọn di chuyển vào ban đêm, còn ban ngày trốn dưới bóng cây mà ngủ.
Tất cả họ đều đạt cấp E, nhưng độ nguy hiểm và khó đi của đường Tây Nam là thứ mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Cuộc trường chinh cần phải hoàn thành không phải là đi bộ hơn 2000 cây số trên đất bằng.
Từ Trung Nguyên đến Tây Nam cần phải đi qua không biết bao nhiêu dòng sông, không biết bao nhiêu con đèo, không biết bao nhiêu đỉnh núi.
Gặp phải địa hình không thể vượt qua thì còn cần phải đi đường vòng rất xa mới có thể tìm được nơi thích hợp để đi qua.
Nếu đi thẳng thì chỉ có 2300 cây số, nhưng nếu trải rộng địa hình gập ghềnh trên đường đi ra chỉ sợ không chỉ dừng lại ở khoảng cách 7000 cây số.
Họ vừa đi được hơn 300 cây, giày của nhiều người đã nát bươm.
Chân cũng tàn phế rồi.