Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 2773 - Chương 2777: Nghi Ngờ

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 2777: Nghi Ngờ

Khánh Trần nhớ lại hồi trước mình bị bắt đến căn cứ A02, lão gia tử biết rõ mình sẽ trôi ra từ mạch nước ngầm nào, hơn nữa đối phương còn biết mình sau khi bị bắt đi còn có thể sống sót trở về, đồng thời thông qua việc này trở thành thủ lĩnh mới cực kỳ uy danh trong Khánh thị.

Khánh Trần nhìn Khánh Kỵ:

“Có phải lão gia tử biết thành phố số 10 sẽ xuất hiện thử triều không?”

“Phải.”

Khánh Kỵ trả lời.

Khánh Trần hỏi:

“Vì sao không cứu nơi đó sớm? Đó là hàng triệu sinh mạng đấy!”

Khánh Kỵ nhìn hắn, nói:

“Đầu tiên, lão gia tử cũng không biết thi thể của Jindai Senaka được cất giấu ở đâu, thứ hai, ngươi đã lấy được một thành phố, dựa vào thành phố này phát triển Hội Phụ Huynh lên đến hàng triệu thành viên. Nếu không có gì xảy ra thì ngươi sẽ không kịp làm nhiều việc.”

“Quá độc ác.”

Khánh Trần thở dài:

“Khi ấy các ngươi có cơ hội cho nổ tường thành để mọi người chạy trốn.”

“Không được, nếu làm thế thử triều không bị bão kim loại kìm hãm sẽ chạy vào hoang dã, chúng ta cũng đã không có cách nào đối mặt rồi chứ chẳng cần chờ đại lục phía Tây đến.”

Khánh Kỵ nói nghiêm túc:

“Đó sẽ là tai họa của cả nhân loại. Thử triều sẽ vào hoang dã, trắng trợn coi tất cả sinh vật như chất dinh dưỡng của mình, sau khi hình thành quy mô lớn, chúng sẽ chiếm lấy thành phố số 1, sau đó khuếch tán liên tục, trong vòng ba tháng, Liên Bang sẽ biến mất khỏi thế giới này.”

Khánh Trần giật mình, hắn chợt hiểu ra một điều: Lão gia tử còn lợi hại hơn Người Xem Mệnh, bởi vì Người Xem Mệnh chỉ nhìn thấy một đoạn xác định, mà lão gia tử thậm chí có thể nhìn thấy nhiều khả năng hơn thông qua các lượng biến đổi!

Vậy nên những gì xảy ra hiện nay là do sự lựa chọn của lão gia tử ư?

Khánh Trần không suy nghĩ nữa, hắn gọi Nhện Đen đến:

“Trước khi tàu Phong Bạo viễn chinh, liệu nó còn quay lại Phong Bạo Thành không?”

“Không.”

Nhện Đen lắc đầu:

“Nó sẽ hạ cánh ở Trung tâm Vương Thành.”

Khánh Trần lại hỏi Khánh Kỵ:

“Ám ảnh chi môn có thể nối đến Trung tâm Vương Thành không?”

“Không thể, ta chưa từng đến đó.”

Khánh Kỵ lắc đầu.

Đột nhiên Nhện Đen lên tiếng:

“Cho ta một viên Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, ta thử xem, có lẽ ta có thể mở thẳng mật thược chi môn đến nơi nào đó.”

Linh bỗng tỏ ra hào hứng, hỏi:

“Số nhà 78 đại lộ Victor?”

Nhện Đen sửng sốt:

“Sao ngươi biết? Ngươi là ai?!”

Linh mỉm cười, không trả lời câu hỏi của nàng.

“Lần này chúng ta đến lục phía Tây với mục tiêu là gì?”

Nhất hỏi với vẻ tò mò.

“Nghĩ cách giải quyết mối đe dọa của Người Hành Quyết từ căn nguyên.”

Khánh Trần nói:

“Mặt khác, biểu diễn ảo thuật cho “những người bạn” đại lục phía Tây lần nữa…À không, phải là phép thuật.”

Khánh Trần không phải Khánh Chẩn, Khánh Chẩn là một người bình thường, dù hắn trải qua đủ sinh lão bệnh tử thì hắn cũng không trở thành một siêu phàm giả.

Nhưng Khánh Chẩn không trở thành siêu phàm giả là bởi vì hắn cho rằng chỉ số thông minh của mình đã đủ rồi, cho dù không phải siêu phàm giả thì hắn cũng có thể cứu vớt thế giới.

Cuối cùng vị tổ tiên ấy của Khánh thị quả thực đã dùng trí tuệ và sự ẩn nhẫn của mình để tính kế Linh, chấm dứt cuộc khủng hoảng trí tuệ nhân tạo.

Nhưng Khánh Trần lại khác, hắn mạnh ở khả năng tính toán, về phương diện mưu lược thì yếu hơn Khánh Chẩn, thế nên khi hắn đối mặt với nguy cơ, phần lớn là gặp vấn đề nào thì giải quyết vấn đề đó.

Nếu Khánh Chẩn đi một nước cờ là có thể phán đoán trăm nước tiếp theo.

Vậy thì Khánh Trần có thể đi một nước, thấy trước được 30 nước.

Có lẽ đây là sự khác nhau giữa hắn và Khánh Chẩn.

Đương nhiên, hắn không cần thiết phải trở thành ai, hắn có con đường riêng của mình.

Vào lúc này, Nhện Đen đứng trong phòng chỉ huy của cứ điểm trên không Chư Thần, tay cầm Chân Thị Chi Nhãn màu vàng, trông nàng hơi do dự, dường như chính nàng cũng không biết có nên mở mật thược chi môn này ra không.

“Số 78 đại lộ Victor là nơi nào? Có gì bí mật à? Sao lại chắc chắn mình sẽ mở cửa thông đến đó?”

Khánh Trần hỏi.

Nhện Đen lắc đầu:

“Không có gì bí mật cả, đối với những người khác đó không phải là một nơi quan trọng.”

Nói xong, nàng lấy hết dũng khí đặt viên đá màu vang lên cánh cửa, chỗ đá và cửa tiếp xúc xuất hiện một vết bỏng màu đỏ, giống như một hằng tinh với nhiệt độ cực cao đang hòa tan kim loại, thậm chí như sắp tan nóng chảy thành nước thép màu đỏ.

Xoay mười vòng, gợn sóng hiện ra trên cánh cửa.

Khánh Trần định đi vào nhưng Khánh Kỵ ngăn cản hắn, bản thân mình đi vào trước xem xét, sau đó mới nói với Khánh Trần:

“An toàn…Nhưng trong phòng rất lạ.”

Nhện Đen nhìn Khánh Kỵ.

Đại yêu Khánh Kỵ chưa bao giờ tin tưởng người khác, hắn cũng không quên trách nhiệm của mình. Hắn lo lắng đằng sau cánh cửa Nhện Đen mở ra có bẫy rập gây nguy hiểm cho sự an toàn của Khánh Trần, nhưng hắn lại đi vào kiểm tra mà không hề do dự.

Bình Luận (0)
Comment