“Để ta vào xem.”
Khánh Trần bước vào.
Căn nhà số 78 trên đại lộ Victor là một căn nhà phố liền kề kiểu Tây, hơn 20 căn hộ liền kề tạo thành từng ô phố dài, mỗi một căn nhà đều có ba tầng.
Sau khi vào trong mật thược chi môn, Khánh Trần nhìn thấy trong lò sưởi âm tường trước mặt đã phủ đầy bụi, trên chiếc thảm đỏ trải trên mặt đất, trên các bức tường là những vết máu đã khô.
Hắn cau mày, căn biệt thự này…Giống như một ngôi nhà ma.
Linh đứng phía sau hắn, nói:
“14 năm trước, căn nhà số 78 đại lộ Victor đã xảy ra một vụ án giết người, người vợ giết chết chồng mình, để lại cô con gái sống một mình trong ký túc xá của trường học.”
Nhện Đen theo vào, nàng nói khẽ:
“Ta sống ở đây từ nhỏ, sau khi cha qua đời, mẹ ta tìm một người đàn ông khác.”
Người đàn ông đó đảm nhiệm chức giám đốc một xưởng may thuộc quyền quản lý của hầu tước Wendy, thu nhập cao hơn phần lớn công dân. Hắn sẽ mang mẹ con Nhện Đen đến những nhà hàng cao cấp, sẽ dẫn họ đến bờ biển nghỉ phép.
Nhện Đen cho rằng đây là một người cha dượng tốt, mãi cho đến một ngày nọ hắn đến biệt thự ven biển, nhưng sau khi vào nhà người cha dường này nhốt mẹ của Nhện Đen vào phòng và khóa trái, rồi dẫn Nhện Đen ra bờ biển nhặt vỏ sò.
Lúc trở lại biệt thự, Nhện Đen nhìn thấy hầu tước Wendy lên ô tô, còn mẹ mình thì ở trong phòng khóc thút thít, với những vết bầm tím trải rộng khắp người. Khi đó nàng vẫn rất ngây thơ, chỉ biết rằng có một việc gì đó rất tồi tệ đã xảy ra.
Những tháng ngày như thế kéo dài 7 năm, cho đến khi hầu tước Wendy không còn thích mẹ của nàng nữa, người đàn ông kia bị giáng chức.
Hắn bắt đầu ham mê rượu chè, cứ mỗi lần uống say là mắng mẹ của Nhện Đen là thứ đê tiện, là con điếm.
Mẹ của nàng chỉ yên lặng chịu đựng.
“Chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi hắn à?”
Khánh Trần hỏi.
“Có chứ.”
Nhện Đen nói:
“Ta hỏi mẹ vì sao không bỏ hắn, mẹ nói rằng cần tiền lương của hắn để sinh sống, cho ta đi học, nàng có thể chịu đựng được tất cả.”
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Khánh Trần hỏi.
“Năm ta 17 tuổi, hắn uống say, nhốt mẹ ta trong phòng, sau đó cưỡng hiếp ta.”
Nhện Đen nói, giọng nàng vô cùng bình tĩnh:
“Sau khi kết thúc, hắn trở lại phòng ngủ, còn mẹ ta vào phòng bếp lấy dao ăn, nhân lúc hắn ngủ đâm hắn 11 nhát. Hắn giãy giụa chạy xuống dưới nhà, nhưng lại loạng choạng ngã xuống cầu thang, không còn đứng dậy nữa. Giết hắn xong, bởi vì không muốn trở thành nô lệ nên mẹ cũng uống thuốc độc tự sát. Ta tiếp tục đi học, đến khi bị tổ chức Người Hành Quyết lựa chọn khi còn ở trong trường học, đó lại là một cơn ác mộng khác.”
Nhện Đen nói:
“Nơi này là nơi ta căm hận nhất, cũng là nơi ta hoài niệm nhất, đúng là mâu thuẫn nhỉ. Ta vẫn luôn muốn trở lại đây thu dọn sạch sẽ, nhưng không có dũng khí.”
Khánh Trần gật đầu:
“Được rồi, bắt tay vào làm thôi.”
Nhện Đen sửng sốt:
“…”
Nhân viên có quá khứ thê thảm như vậy thì bình thường ông chủ cũng sẽ an ủi vài câu, kết quả Khánh Trần dứt khoát lược những cảm xúc này và muốn bắt đầu làm việc luôn.
Không phải mọi người nói ông chủ này có tình có nghĩa lắm sao?
Hay là mình vẫn chỉ là người ngoài, không đáng được quan tâm?
Tuy Nhện Đen không cần những thứ đó, nhưng khi nàng kể những gì mình trải qua, mà Khánh Trần lại bày thái độ giải quyết việc chung như thế khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Khánh Trần đứng trước lò sưởi âm tường, giơ tay sờ vết máu khô cạn trên đó:
“Nhện Đen…”
“Gì thế?”
Nhện Đen lập tức quay sang nhìn hắn.
Khánh Trần nhìn nàng và nói:
“Trước tiên quét dọn căn phòng này, thời gian tới chúng ta sẽ ở lại đây.”
Nhện Đen:
“…Được.”
“Khỏi cần rắc rối như thế, mua mấy người máy quét dọn địa hình là được, ta đặt hàng rồi, lát nữa sẽ có người giao đến đây.”
Linh nói.
Khánh Trần sửng sốt:
“Ngươi đặt hàng lúc nào thế?”
Linh chỉ vào đầu mình:
“Người máy ở đại lục phía Tây có nhiều công năng hơn ngươi nghĩ đấy.”
10 phút sau, có người máy giao hàng đến nhà giao một loạt người máy quét dọn.
Đám người máy có sáu chân như chân nhện trước tiên rà quét căn nhà một lượt, sau đó bắt đầu bò lên bò xuống dọn dẹp toàn diện các bức tường, trần nhà, sàn nhà, lò sưởi, túi đựng rác sau bụng chúng dần dần phòng lên, thoạt nhìn như những con nhện thật sự. Dường như chỉ cần bóp mạnh một cái thôi là nó sẽ nổ tung và chất lỏng rực rỡ chứa bên trong sẽ bắn tung tóe.
Khánh Trần cảm thán:
“Người thiết kế mất nết thật, nửa đêm ta nhìn thấy thứ này trên trần nhà cũng sẽ giật thót tim.”
Linh cười nói:
“Ta lại cảm thấy rất thú vị.”
Khánh Trần nhìn Linh:
“Không phải là do ngươi thiết kế đấy chứ...”
Linh:
“Đúng là ta.”
“...”
Khánh Trần:
“Bây giờ ta có thể ra ngoài đường không? Liệu có bị nhận ra không?”
“Chỉ cần vương quốc Roosevelt không phát hiện ra ta đang giúp ngươi thì vẫn được.”