Lý thị, Khánh thị có mặt tốt, cũng có mặt xấu, chỉ đơn giản là chúng cũng là tập đoàn tài chính xây dựng trên máu thịt của dân chúng.
Khánh Trần cho rằng, những người du hành thời gian như bọn họ đến thế giới trong nhất định phải thay đổi điều gì đó, cho nên hiện nay nội bộ Mật Điệp Ti đã nghiêm cấm sử dụng phương thức xúi giục này.
Có lẽ Khánh Trần có phần lý tưởng hóa, nhưng hắn cho rằng nó là điều tất yếu. Đợi đến ngày thế giới hòa bình, tập đoàn cũng phải biến mất cùng với chiến tranh.
Nhện Đen thân thờ đi trên đường, đi dưới ánh đèn neon hologram rực rỡ.
Nàng ngẩng đầu lên, ảnh toàn ký cực lớn bên trái lay động trên đỉnh đầu nàng, một người phụ nữ nói với âm thanh thở hổn hển:
“Cao ốc Màu Hồng, có tất cả những gì ngươi muốn.”
Bên phải là quảng cáo trưng binh, một nam tước mặc đồ Tây, đi giày da cầm xì gà:
“Công huân, tiền tài, đàn bà, muốn có được chúng thì hãy gia nhập quân đội, giành lấy tất cả bằng đôi tay của mình.”
Sau lưng là biển quảng cáo cá độ, phía trước là chip dopamine được rao bán trắng trợn.
Trên đường, camera giám sát có mặt ở khắp mọi nơi, nhìn đâu cũng thấy nô lệ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, còn có cả công da da trắng và quý tộc ăn mặc lố lăng đi lại.
Nhện Đen đứng trước tủ kính, nhìn bộ váy xinh đẹp trong tủ.
Nàng đi vào, cầm lấy chiếc váy đi vào phòng thử đồ để thay, nhưng nàng thấy chiếc váy này hở vai, để lộ những vết roi chằng chịt trên phần da thịt không được vải vóc che khuất, thế là nàng lặng lẽ cởi váy ra, mặc lại bộ đồ da của mình.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn nàng, tò mò hỏi:
“Kích cỡ không phù hợp sao ạ?”
“Hợp.”
Nhện Đen trả lời:
“Nhưng ta không muốn mua.”
Nàng bước ra khỏi cửa hàng quần áo trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, đi thẳng đến siêu thị thực phẩm tươi sống, dường như cuộc sống trước kia đã rời xa nàng từ lâu, mà những vết sẹo mà cuộc sống ấy gây ra cho nàng ở lại mãi mãi, không thể xóa nhòa.
Thay da phỏng sinh nano toàn thân? Có thể, nhưng quá đắt, bảy tài khoản thanh toán nặc danh của nàng lúc trước đã bị công tước Phong Bạo đóng băng rồi, chỉ còn lại một tài khoản nặc danh không bị phát hiện, nhưng trong tài khoản ấy không có nhiều tiền, cho nên không chi trả nổi.
Chỉ có điều, trước đây Nhện Đen không nghĩ đến chuyện này, bây giờ thì khác rồi.
Lúc Nhện Đen mang rau dưa trở lại số nhà 78 đại lộc Victor, vừa về nhà nàng đã đi thẳng vào vấn đề:
“Ông chủ, ta muốn tiền lương.”
Khánh Trần quay sang nhìn nàng:
“Muốn bao nhiêu?”
Nhện Đen tính toán:
“Lương 1 triệu 200 nghìn.”
Làm việc 10 năm là nàng có thể thay đổi làn da nano toàn thân rồi.
Khánh Trần suy nghĩ, rồi nói:
“Trước kia ngươi không đòi tiền lương.”
Nhện Đen ngập ngừng:
“Nếu ngươi không muốn trả lương cũng không sao.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta không keo kiệt đến thế, yên tâm, ta sẽ trả lương cho ngươi, hơn nữa trong thời kỳ chiến tranh ta sẽ trả ngươi gấp đôi.”
“Tại sao?”
Nhện Đen khó hiểu:
“Đây không phải một khoản tiền nhỏ.”
Khánh Trần cười nói:
“Bởi vì bây giờ ta mới có cảm giác như ngươi là một người sống thật sự.”
…
Khánh Trần ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào hình ảnh lập lòe trên màn hình tinh thể lỏng.
Lúc hắn đang tập trung tinh thần, bỗng có tiếng hát loáng thoáng vang lên từ trong phòng bếp.
Nhất nói:
“Nàng cứ như thay đổi thành một người khác ấy.”
Khánh Trần không ngẩng đầu lên:
“Ừ, cuộc sống có hy vọng mới thì sẽ như thế.”
Lúc trước Nhện Đen bị bỏ lại ở Hắc Diệp Nguyên, trở thành vật hy sinh của công tước Phong Bạo. Từ đó nàng bắt đầu làm phản, cung cấp tình báo cho vương triều người khổng lồ và Hội Phụ Huynh.
Nhưng từ đầu đến cuối nàng không hoàn toàn hòa nhập vào quần thể này, giống như một kẻ lạc lõng giữa biển người.
Không có niềm vui, không có mục tiêu, không có hy vọng, bản thân nàng cũng không biết mình phải làm gì, cứ sống như một người máy. Sống sót chẳng qua là không có dũng khí chết đi, chỉ vậy mà thôi.
Nhện Đen giống mẹ, khi gặp trắc trở trên đường đời, họ lựa chọn ẩn nhẫn, cho đến khi không nhẫn nhịn được nữa.
Nhưng bây giờ dường như đã không còn như trước, nàng chợt có hy vọng mới, bởi vì nàng bỗng nhận ra, cuộc đời nàng dần dần thuộc về chính mình, chứ không thuộc về một ai khác.
“Ngươi cảm thấy vì sao nàng đột nhiên cần nhiều tiền? Hơn nữa còn là một số tiền lớn như vậy nữa.”
Nhất tò mò:
“Dù là Khánh Dã, tiền lương hàng tháng cũng mới 1 triệu 200 nghìn, mà hắn đã là người phụ trách đội quân ảnh tử rồi đấy.”
Khánh thị thiết lập chế quy chế 18 tháng lương, ngoại trừ 1 triệu 200 nghìn mỗi tháng thì cuối năm còn được phát thêm 6 tháng tiền lương coi như tiền thưởng. Tập đoàn hút máu của xã hội để nuôi dưỡng thành viên của mình.
Khánh Trần ngẩng đầu, suy nghĩ trong chốc lát:
“Vì sao lúc trước ngươi luôn cố gắng kiếm tiền?”
Nhất ngồi trên ghế ngọ nguậy chừng như mất tự nhiên, nàng giấu hai chân mình dưới làn váy:
“Ta có rất nhiều bạn bè cần tiền.”
“Bạn gái?”
“A, ta đã nói rồi, về sau ta sẽ không yêu đương qua mạng nữa!”
Nhất tức giận.
“Được rồi.”
Khánh Trần cười:
“Ta thay mặt những cô gái đó cảm ơn ngươi.”
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
TIÊN ĐẠO QUỶ DỊ (BẢN DỊCH): Hài hước, xuyên giữa hiện đại và tiên hiệp, kinh dị....