Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản Dịch)

Chương 2777 - Chương 2781: Sự Thỏa Mã Bệnh Hoạn

Nhân Danh Bóng Đêm Chương 2781: Sự Thỏa Mã Bệnh Hoạn

Nhất nói sang chuyện khác:

“Tại sao ngươi phải xem nhiều ảnh chụp như thế, còn nhớ mặt họ làm gì?”

“Vì phép thuật mà ta đã nói đấy.”

Khánh Trần mỉm cười giải thích:

“Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu.”

Đúng lúc này, Nhện Đen mang ba đĩa mỳ Ý và hai bát salad đến:

“Ta không biết làm món ăn của đại lục phía Đông, các ngươi ăn tạm trước đã, ta sẽ nhanh chóng học cách làm.”

Nhất cười nói:

“Ta không ăn.”

Nhện Đen nhìn nàng, tựa hồ xác minh phỏng đoán của mình.

Nhất hỏi:

“Tên thật của ngươi là gì?”

Nhện Đen sửng sốt, vẻ mặt thoải mái lập tức trở nên ảm đạm:

“Ta tên là…”

Khánh Trần cản lại, hắn cười nói:

“Nàng nói cho ta biết rồi, ở đại lục phía Tây không được tùy tiện hỏi tên thật của người khác, nàng sẽ nghĩ ngươi muốn kiềm chế nàng. Ở nơi này, một khi giao tên thật của mình cho người khác tức là giao quyền định đoạt sinh tử cho đối phương. Theo ta được biết, Người Hành Quyết tạo ra vài vật cấm kỵ có thể làm một số việc dựa vào tên thật.”

Nhất tỏ vẻ áy náy:

“Xin lỗi, ta quên mất việc này, ta chỉ cảm thấy gọi ngươi là Nhện Đen không hay, ngươi xinh đẹp như thế mà lại gọi bằng tên này, đúng là kinh khủng quá.”

Nhện Đen im lặng một lúc rồi mỉm cười:

“Không sao, ta quen rồi, một ngày nào đó ta sẽ vứt bỏ biệt hiệu này, nhưng không phải bây giờ.”

“Ngồi đi, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi. Ngươi cũng là Người Hành Quyết, hơn nữa còn là Người Hành Quyết vô cùng lợi hại, vậy ngươi có thể nguyền rủa Người Hành Quyết khác không?”

Nhện Đen đáp:

“Người Hành Quyết rất khó nguyền rủa lẫn nhau, chỉ có công tước Phong Bạo biết tên và ngày sinh của tất cả mọi người. Muốn gia nhập tổ chức Người Hành Quyết thì nhất định phải báo tên thật và ngày sinh.”

“Có thể thay đổi tên thật không? Căn cứ vào đâu để xác định đó là tên thật?”

Khánh Trần ăn mỳ và salad, hỏi:

“Là cái tên đầu tiên cha mẹ đặt cho ngươi, tên đăng ký trong thông tin hộ tịch, người khác nghĩ ngươi tên là gì, hay là cái tên mà hầu hết mọi người nhận định?”

Thật ra phép thuật hắc ám của Người Hành Quyết rất kỳ lạ, bởi vì một người có thể sở hữu nhiều cái tên, ví dụ như một người vốn tên là Trần Vũ, nhưng đôi khi mọi người gọi hắn là Đại Vũ, đôi khi lại gọi là Trung Vũ hoặc Tiểu Vũ, vậy thì chỉ khi nguyền rủa “Trần Vũ” mới có tác dụng ư?

Dùng một cái tên trong số đó hay dùng cái nào mới là chính xác?

Khánh Trần phải biết được điều này mới có mục tiêu rõ ràng để nhằm vào.

“Căn cứ để quyết định đâu là tên thật, là cái tên ngươi giới thiệu với người khác lần đầu tiên, không thể thay đổi.”

Nhện Đen nói.

Khánh Trần cau mày, nếu xác định bằng cách này thì tên thật của vương quốc Roosevelt chưa chắc đã là họ Roosevelt, hắn có thể tên là “Texas Hold‘em”, “Burger Big Mac Bò”, “Đồ Lót Màu Đỏ”.

Bởi vì điều này hoàn toàn có thể khống chế, đối phương chỉ cần giới thiệu bản thân với cha mẹ - người gần gũi với mình nhất một lần, sau đó không một ai có thể đoán ra được “tên thật”.

Khánh Trần biết lợi dụng bug, người khác cũng biết.

Chỉ có đại lục phía Đông là hơi bất tiện, lần đầu tiên mọi người giới thiệu tên của mình khả năng cao đều nói tên thật. Học mẫu giáo phải tự giới thiệu, tiểu học và trung học cũng thế.

Đương nhiên, cũng sẽ có người sở hữu những cái tên kỳ lạ như “Ultraman Tiga”, “Thánh Đấu Sĩ Seiya”, “Gấu Boonie”, “Cừu Vui Vẻ”, “Cường Trọc”, chẳng qua xác suất rất nhỏ.

Nhện Đen nói:

“Xin lỗi, ta từng cố gắng điều tra tên thật của những người khác, nhưng đều thất bại.”

Khánh Trần mỉm cười:

“Không sao.”

Nhện Đen nhìn hắn, hỏi:

“Không cần trừng phạt ta sao?”

Khánh Trần hỏi ngược lại:

“Trước đây hễ ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt à?”

Nhện Đen gật đầu, dường như nàng nhớ lại một vài ký ức, cơ thể hơi cứng đờ.

Khánh Trần suy tư:

“Vậy khi ngươi dẫn đội tìm kiếm ta mà không tìm được cũng sẽ phải chịu trừng phạt ư?”

Nhện Đen lại gật đầu.

Khánh Trần nói:

“Xin lỗi, khi ấy lập trường bất đồng.”

“Ngươi hay xin lỗi thuộc hạ của mình lắm à?”

Nhện Đen tỏ ra khó hiểu.

“Không thường xuyên.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Đi nghỉ ngơi đi, ở đây tạm thời không có việc gì nữa.”

Nhện Đen yên lặng trở lại phòng mình, nàng ngồi trên chiếc giường đơn hồi nhỏ, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt thẫn thờ.

Ngay sau đó, nàng bỗng cởi bộ đồ da bó màu đen ra, chỉ mặc nội y ngồi trên giường, ánh mắt từ ngoài cửa sổ hắt lên cơ thể của nàng, nếu không có những vết sẹo kia thì đây là một cơ thể hoàn mỹ.

Nhện Đen lấy một con dao găm ra, hơ nóng lưỡi dao bằng bật lửa, sau đó ấn lên phần trong bắp đùi mình. Con dao nóng bỏng dán lên làn da, phát ra âm thanh xèo xèo rất nhỏ, nàng đau đến mức run rẩy.

Nhưng dường như hôm nay không giống với trước kia, nàng cảm thấy còn thiếu gì đó.

Nhện Đen im lặng một lát, đột nhiên nàng lấy màn hình tinh thể lỏng của mình ra, lên mạng tìm ảnh của Khánh Trần, vừa nhìn vừa nung lưỡi dao, sau đó lại ấn lên đùi mình.

Lần này, ánh mắt nàng hiện lên vẻ thỏa mãn bệnh hoạn.

Bình Luận (0)
Comment