Hiện tại, trên sân thượng của tòa cao ốc Berkeley, các nhân vật nổi tiếng đang khoác tay bạn nam, bạn nữ của mình.
Hầu tước Wendy hơn 50 tuổi trông không bỉ ổi như trong tưởng tượng, trái lại hắn cao 1m87, dáng vẻ lịch lãm, tóc vuốt ngược ra sau, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn. Hắn mặc áo đuôi tôm, đang hàn huyên với người nổi tiếng mà mình quen biết.
“Ngươi muốn giết hắn?!”
Nhện Đen nhìn Khánh Trần và hỏi, vẻ hết sức kinh ngạc.
Khi nàng mang theo bánh sinh nhật trở về, thật ra nàng hy vọng có thể ăn sinh nhật một cách yên ổn.
Nhưng người làm thì phải có giác ngộ của người làm, cho dù ngươi đã tìm được hy vọng sống sốt, cho dù ngươi muốn cô nàng người máy và ông chủ tổ chức sinh nhật cho mình, thì khi ông chủ nói phải chấp hành nhiệm vụ, ngươi cũng phải hủy bỏ mọi kế hoạch.
Chỉ có điều tâm tình sẽ sa sút.
Bắt đầu từ khi Nhện Đen mua chiếc váy kia về, nàng quyết định vứt bỏ bản thân của quá khứ, thế nên khi Khánh Trần bảo nàng đóng giả bạn nữ của hầu tước Winston thì nàng hơi nản lòng, dường như khi nàng cho rằng mọi thứ sẽ thay đổi, thật ra lại chẳng có gì thay đổi cả.
Nhưng vào giờ phút này, nàng bỗng nhận ra, thật ra Khánh Trần không quên sinh nhật mình.
Ngay khoảnh khắc Nhện Đen nhìn thấy hầu tước Wendy, nàng hiểu được đây chính là món quà sinh nhật năm nay của nàng.
Kể từ khi mẹ tự sát, nàng không còn nhận được quà sinh nhật nữa, hơn nữa còn là món quà sinh nhật đặc biệt đến thế.
Thảo nào đối phương khăng khăng phải chọn ngày hôm nay đi thi hành nhiệm vụ này.
Khánh Trần cười nói:
“Ngươi lớn tiếng thêm chút nữa là tất cả mọi người sẽ biết ta muốn giết hắn.”
Nhện Đen vô cùng lúng túng, hoàn toàn không giống đao phủ của tổ chức Người Hành Quyết ngày trước.
Nàng hạ giọng, nói:
“Có vệ sĩ đi theo bên cạnh hầu tước Wendy, hai người đó đều là chiến sĩ gen cấp A. Ý của ta không phải là ngươi không giết được bọn họ, mà là ngươi làm sao có thể lặng lẽ giết chết đối phương được? Hơn nữa nơi này là Trung tâm Vương Thành, có Người Xem Mệnh quan sát hắn, nếu ngươi muốn ra tay thì chắc chắn Người Xem Mệnh sẽ đến.”
Người Xem Mệnh là nhân tố gây trở ngại then chốt nhất.
Những Người Xem Mệnh đó theo dõi từng hầu tước ở góc nhìn Thượng Đế, một khi động thủ thì sẽ bị họ nhận ra ngay lập tức.
Khánh Trần có thể giết hầu tước Wendy, nhưng giết xong rồi thì sao?
Nhện Đen muốn giết kẻ hãm hiếp mẹ mình từ lâu rồi, nhưng nàng biết, mình không giết được hầu tước Wendy.
Khánh Trần cười:
“Đây không phải là việc ngươi phải lo.”
Nhện Đen hỏi:
“Ta cần phải làm gì? Thật ra ta cũng có tai mắt trong bữa tiệc tối nay, ta vừa mới nhìn thấy nàng.”
“Không, tối nay ngươi không cần làm gì cả.”
Khánh Trần nói.
Bỗng nhiên Nhện Đen nhỏ giọng nói với hắn:
“Cảm ơn.”
“Không, không, không.”
Khánh Trần lắc đầu:
“Ta làm thế không phải vì ngươi.”
“Hả?”
Nhện Đen sửng sốt.
“Hầu tước Wendy chỉ là một mục tiêu phù hợp mà thôi.”
Khánh Trần nói:
“Quan trọng nhất là tối nay ta muốn thấy bằng chứng tỏ lòng trung thành.”
Dứt lời, Khánh Trần quay đầu sang nhìn Winston:
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Bấy giờ Nhện Đen mới giật mình nhận ra, buổi tối hôm nay Khánh Trần muốn bằng chứng nhập hội của Winston!
Nhưng ông chủ bắt đầu thẩm thấu vào vương quốc Roosevelt từ lúc nào?
Điều này không quan trọng, Nhện Đen thậm chí không định suy nghĩ tiếp nữa, ông chủ bảo nàng làm gì thì nàng làm cái đó.
Hơn nữa, dù Khánh Trần có thừa nhận hành động tối nay là vì nàng hay không cũng không sao cả.
Winston hút sâu một hơi:
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy đi thôi, hãy tỏ ra tự nhiên.”
Khánh Trần nở nụ cười và nói.
Nhện Đen xuống xe khoác tay Winston, lần này nàng vô cùng tự nhiên, khác hẳn lúc trước.
Khanh Trần đi sau hai người họ, như một người hầu thật sự.
Winston mỉm cười, nhỏ giọng hỏi:
“Quý cô à, ta xưng hô với ngươi thế nào đây?”
Nhện Đen vuốt tóc, vừa tươi cười vừa đè thấp giọng đáp lại:
“Ta là ngươi của ông chủ, làm tốt việc của mình, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Winston:
“...”
Lúc này, hầu tước Wendy thế mà lại chủ động đi về phía họ, Winston khom lưng, tỏ ra vô cùng khiêm tốn:
“Chào ngài.”
Ánh mắt của hầu tước Wendy dừng lại trên mặt Nhện Đen:
“Quý cô đây là?”
Tuy Nhện Đen đã hóa trang nhưng vấn không thể che lấp vẻ xinh đẹp của nàng, hơn nữa sau khi thay đổi diện mạo, Nhện Đen càng giống mẹ mình hơn.
Có thể nói thẩm mỹ của hầu tước Wendy rất đơn giản, ngay cả người bạn nữ đi cùng hắn cũng khá giống mẹ của Nhện Đen.
Vốn dĩ Khánh Trần lo lắng Nhện Đen nhìn thấy kẻ thù thì sẽ cực kỳ phẫn nộ, dẫn đến lộ tẩy, nhưng Nhện Đen lại nở nụ cười cười bình tĩnh:
“Jennifer.”
“Tiểu thư Jennifer, ta có thể mời ngươi một điệu nhảy không?”
Hầu tước Wendy làm lơ hầu tước Winston bên cạnh mà mời Nhện Đen.
Nhện Đen mỉm cười nhìn Winston:
“Có được không?”
Winston, với tư cách là hầu tước xếp bét, mỉm cười khiêm nhường:
“Nếu là do hầu tước Wendy mời thì đương nhiên là được.”