Dịch: Anh Đào.
Ra khỏi công ty Mẫn Đình đi thẳng đến nhà em gái.
Tháng của thai nhi còn quá nhỏ, chưa đến lúc nói với người ngoài, người duy nhất anh có thể chia sẻ niềm vui này chỉ có em gái.
Trong phòng khách biệt thự Mẫn Hy ôm bụng, đứng trước bảng đen di động để hoàn thành nốt kế hoạch dự án. Gần đây cảm thấy đầu óc trì trệ nên tự tìm chút việc để làm.
Phó Ngôn Châu gọt táo xong mang qua cho cô, đi qua cửa sổ sát đất nhìn thấy xe ở chỗ đỗ xe trong sân.
“Anh em đến rồi.” Anh ta dùng khăn ấm lau tay cho cô trước rồi đưa táo cho cô.
“Anh!”
Mẫn Hy cắn một miếng táo, cách cửa sổ vẫy tay với anh trai.
Mẫn Đình lười cầm áo khoác, từ trên xe xuống sải bước lớn đi vào biệt thự.
“Hôm nay không đi đón chị dâu sao?”
“Hôm nay Thời Ôn Lễ không trực, bọn họ về cùng nhau.”
Mẫn Đình đặt hạt dẻ ngào đường lên xe ăn vặt bên cạnh em gái, bảo con bé nhân lúc còn nóng ăn.
Anh nói thẳng: “Miểu Miểu mang thai đôi.”
Sợ em gái sẽ kích động, anh nắm lấy cánh tay con bé, “Cẩn thận bé con.”
Mẫn Hy cố nhịn không hét lên nhưng bởi vì quá kích động nên tay không cầm vững, ‘bộp’ một tiếng miếng táo mới cắn được một miếng rơi xuống đất, lăn đến dưới chân bảng đen di động.
Cô rất muốn ôm anh trai một cái nhưng do bụng nhô ra căn bản không với tới.
“Hôm nay chị dâu làm siêu âm màu rồi sao?”
“Ừ, trước khi tan làm mới đi làm.” Mẫn Đình cúi người nhặt táo lên, nói: “Hai bé con đều rất khỏe mạnh.”
Anh trai đi vào phòng bếp rửa táo, Mẫn Hy dùng đầu ngón tay lau khóe mắt, còn vui hơn lúc biết mình mang thai. Anh trai vẫn luôn không tìm bạn gái, muộn như vậy mới kết hôn thật ra là bởi vì cô.
Cho dù anh trai không bao giờ thừa nhận nhưng cô biết anh vì nghĩ cho cô.
Bởi vì công việc của anh quá bận, tinh lực có hạn nên nếu như yêu đương sẽ không có cách nào chăm sóc được cô.
Cô và Phó Ngôn Châu l y hôn, người buồn nhất là anh trai, bởi vì những vấp ngã trong chuyện tình cảm anh không thể nào làm gì được.
Khoảng thời gian quyết định l y hôn với Phó Ngôn Châu cô có dự án ở Paris, cô ở đó công tác bao lâu anh trai ở cùng cô bấy lâu. Ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, mang cho cô soda cô thích uống lúc nhỏ.
Sau này cô thường xuyên nghĩ lại, nếu như không có anh trai cô sẽ vượt qua thế nào.
Cô cũng thường xuyên tự trách, do mình làm lỡ dở hạnh phúc của anh trai.
Cũng may anh trai gặp được Thời Miểu.
Bây giờ bọn họ có hai bé con, coi như là viên mãn.
Mẫn Đình cầm táo đã rửa xong từ phòng bếp quay lại, đưa miếng táo đó cho em rể: “Cậu ăn đi.”
Anh lại chọn một quả táo khác ở trong đĩa gọt cho em gái.
Phó Ngôn Châu hờ hững cắn táo, ngưỡng mộ nhìn anh vợ ngồi bên cạnh một cái.
Lúc anh ta và Hy Hy phục hôn Mẫn Đình còn chưa quen Thời Miểu, lúc Hy Hy mang thai Mẫn Đình vừa mới đăng ký kết hôn, con của bọn họ còn chưa sinh ra anh đã có hai bé con.
Trong vòng một năm ông anh vợ này đã hoàn thành tất cả việc lớn của cuộc đời.
Mẫn Hy đứng lâu mỏi, ngồi xuống bên cạnh anh trai.
Cho đến bây giờ ba người vẫn ngồi cùng một chiếc sô pha, không bao giờ ngồi đối diện.
Cô ôm bụng, mấy hôm nay cho dù là ngồi hay đứng đều rất mệt.
“Chị dâu mang thai hai bé, tháng cuối thai kỳ sẽ vô cùng vất vả, em mang một bé còn mệt c h ế t đi được.” Cảm giác ốm nghén đầu thai kỳ, tức ngực khó thở không thể hít thở được mấy tháng giữa và cuối thai kỳ chỉ những người trải qua rồi mới hiểu được sự vất vả đó.
“Chị dâu và em không giống nhau, em lúc nào cũng có thể xin nghỉ nhưng chị ấy xin nghỉ đoán là rất khó. Đúng rồi, sau này ngày nào anh cũng phải dùng tinh dầu massage cho chị dâu, bụng mang thai hai bé lớn.”
Mẫn Đình đưa táo gọt xong cho em gái, hỏi: “Em dùng tinh dầu gì để tránh rạn da? Lát nữa tìm cho anh xem.”
Hy Hy còn hơn chục ngày nữa sẽ đến ngày dự sinh, trong suốt toàn bộ thai kỳ con bé thường xuyên lo lắng bị rạn da nên anh có ấn tượng rất sâu với việc rạn da. Cách phòng ngừa rạn da và sản phẩm nào hiệu quả tốt nhất em gái có kinh nghiệm.
Mẫn Hy: “Mỗi giai đoạn em lại dùng một loại khác. Em ăn xong táo đi tìm cho anh.”
Phó Ngôn Châu nghiêng người về phía trước, vượt qua Hy Hy hỏi anh vợ: “Tên của bé con anh đặt xong chưa?”
Mẫn Đình: “Đặt xong rồi.”
“Hai đứa anh đều đặt xong rồi?”
“Ừ.”
“…..”
Mẫn Hy cười, nói với anh trai: “Anh ấy đặt tên cả tám chín tháng, con sắp ra đời rồi mà tên vẫn không thấy mặt mũi đâu.”
Mẫn Đình: “Không đặt được anh đặt giúp hai đứa.”
Phó Ngôn Châu: “Không cần, cảm ơn.”
Mẫn Đình lấy điện thoại ra, chụp đĩa đồ ăn vặt và đĩa hoa quả ở trên bàn trà nhà em gái gửi cho Thời Miểu: Có gì muốn ăn không? Anh mang chút về cho em.
Thời Miểu phóng to ảnh, xem nửa ngày chọn ra hai đồ ăn vặt và hai loại hoa quả: Nói không chừng anh mang về em lại không muốn ăn nữa.
Mẫn Đình: Không sao, ăn hai miếng cũng được, còn thừa đưa anh.
Mẫn Đình: Em đến đâu rồi?
Thời Miểu chụp tòa nhà nội trú cho anh xem: Ở dưới lầu đợi anh em, anh ấy sắp xuống rồi.
Mẫn Đình: Bảo Thời Ôn Lễ đến nhà chúng ta ăn tối đi, đỡ để anh ấy về nhà lại làm.
Thời Miểu: OK
Anh trai từ trong tòa nhà đi ra, cô đút điện thoại vào trong túi áo khoác.
Thời Ôn Lễ nhanh chân bước xuống bậc cầu thang, khóe miệng mang theo ý cười. Từ khi biết em gái mang thai đôi khóe miệng anh không khép lại được.
Thời Miểu cười khoác tay anh trai, ra khỏi phòng siêu âm màu lâu vậy rồi mà cảm giác kích động nơi đáy lòng vẫn chưa nguôi.
Thời Ôn Lễ hỏi: “Có khẩu vị không? Muốn ăn gì? Về anh làm cho em ăn.”
Thời Miểu: “Không có khẩu vị gì hết. Mẫn Đình bảo anh tối nay đến nhà bọn em ăn cơm.”
Cô lắc lắc cánh tay anh trai, “Hay là anh mua sợi cay cho em ăn, nói không chừng ăn xong sợi cay khẩu vị em lại tốt hơn.”
Thỉnh thoảng ăn cũng không sao, Thời Ôn Lễ cười: “Được.”
Ra khỏi bệnh viện, đối diện có hai cửa hàng tiện lợi, bên trong có bán sợi cay.
Thời Ôn Lễ che em gái qua đường, bảo cô đứng ở ngoài cửa đợi.
Trong lúc đợi Thời Miểu vô thức sờ bụng dưới của mình, hai bé con ở trong bụng cô bé nào cũng có không gian riêng, mỗi đứa một nhau thai, không làm phiền nhau. Cho dù cùng giới tính trông cũng khác nhau.
Bây giờ cô không khỏi tò mò, bé con sẽ trông như thế nào, giống cô hay là giống Mẫn Đình.
Thời Ôn Lễ lấy hai gói sợi cay từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, bóc trước một gói đưa cho em gái, gói còn lại hôm nào con bé thèm lại ăn.
Thời Miểu cắn một sợi bỏ vào miệng, khoác tay anh trai chậm rãi đi về phía trước.
Trên làn đường dành cho phương tiện không động cơ bên đường đối diện, điện thoại của Thời Kiến Khâm rung. Ông dừng chân chống xuống đất, lấy điện thoại ra, là điện thoại của Khang Lệ.
Lúc nghe điện thoại ông vô thức quay mặt, nhìn thấy hai người ở vỉa hè bên kia đường. Ngày nào đi làm ông cũng đi qua con đường này, hôm nay là lần đầu tiên gặp hai anh em.
Hai đứa vừa đi vừa nói cười, con gái hình như đang ăn gì đó.
Khung cảnh này làm ông nhớ lại dáng vẻ của hai đứa lúc còn nhỏ, Thời Ôn Lễ vô cùng kiên nhẫn, đi cùng em gái một lần rồi lại một lần đến siêu thị ở khu chung cư ở cổng khu dân cư để mua đồ ăn vặt.
Kết thúc cuộc gọi với Khang Lệ ông gọi cho Thời Ôn Lễ.
Điện thoại kết nối, ông nhìn bóng lưng hai đứa: “Không lái xe sao?”
Thời Ôn Lễ quay đầu nhìn đường đối diện tìm người, trả lời: “Vâng.”
Thời Kiến Khâm: “Con với Miểu Miểu đợi bố.”
Ông vòng qua ngã rẽ phía trước, “Tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Thời Ôn Lễ nói: “Thôi ạ, Mẫn Đình còn đợi bọn con. Trời lạnh, bố về sớm đi.”
Thời Miểu cũng nhìn thấy bố, cách khoảng không vẫy tay.
Cuộc điện thoại chưa đến mười lăm giây.
Thời Miểu cắn một miếng sợi cay bỏ vào miệng, cô tiếp tục cuộc trò chuyện bị bố cắt ngang, nói khoa ngoại thần kinh của bọn anh hôm nay lại đến trộm cơm hộp.
Bây giờ cô và anh trai đều có thể vô cùng bình tĩnh đối mặt với bố và mẹ, gặp nhau sẽ chào hỏi.
Thời Kiến Khâm đứng im tại chỗ một lúc lâu, mãi đến khi bóng lưng của hai anh em không còn ở trong tầm mắt nữa ông mới thu hồi tầm mắt của mình lại, tiếp tục đạp xe về phía trước. Lúc tan làm ông đi tìm Thời Tĩnh Hảo, Thời Tĩnh Hảo nghe điện thoại mặt toàn ý cười nói với người bên kia điện thoại mấy tháng nữa sẽ rất vất vả.
Nhìn thấy ông đứng ở cửa văn phòng em gái suýt chút nữa trợn mắt. Đọc Full Tại truyenggg.com
–
Mãi đến 10 giờ tối thần kinh của Thời Miểu vẫn ở trong trạng thái hưng phấn.
Cô kéo người đàn ông bên cạnh vẫn đang xem báo cáo siêu âm: “Anh xem cả tối rồi.”
Mẫn Đình nói: “Không có chuyện gì khác nên xem thêm chút nữa.”
Thời Miểu tháo kính xuống, gấp sách chuyên ngành của mình lại.
Mẫn Đình thấy cô cất sách: “Không đọc nữa?”
“Vâng.” Thời Miểu nói thật, “Dù sao cũng đọc không vào.”
Cất kính vào trong hộp kính, sách để trên tủ đầu giường.
Mẫn Đình hỏi Thời Miểu từng cái một những từ ngữ chuyên ngành mà anh đọc không hiểu ở trên báo cáo.
Trong tay anh có bút chì, hỏi mượn cuốn sách chuyên ngành y học dày của cô đặt ở dưới làm đồ kê, vừa nói với cô anh vừa ghi chú lại vào chỗ trống ở trên báo cáo.
Thời Miểu: “Anh không cần hiểu rõ vậy đâu.”
Mẫn Đình: “Biết thêm một chút cũng tốt.”
Thời Miểu nắm lấy vai anh dựa qua, hôn lên má anh.
Không thể hôn môi, hai người kiềm chế.
Bình thường cô thích dán lên người anh là bởi vì khoảng cách gần có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh và trầm ổn của anh, vô cùng an thần.
Mẫn Đình dịu dàng nói: “Em cứ tiếp tục hôn như này anh phải đi tắm.
Thời Miểu dừng lại, mũi và chóp mũi chạm nhẹ lên má anh.
Qua nhiệt độ cơ thể anh cô có thể cảm nhận được rõ ràng chóp mũi của mình có hơi lạnh.
Mẫn Đình thương lượng với cô: “Có thể nào đợi anh một chút không? Anh ghi xong mấy câu cuối này rồi ôm em ngủ.”
“Được, anh viết đi.” Thời Miểu buông cổ anh ra.
Mẫn Đình cẩn thận ghi chép xong, đặt đồ lại tủ đầu giường rồi tắt đèn tường.
Thời Miểu nằm xuống, trong bóng tối được người đàn ông ôm vào lòng.
Hôm nay sau khi tắm, Mẫn Đình đã dùng tinh dầu giúp cô xoa bóp bắp chân, lúc này ngoài phấn khích tinh thần ra thì cơ thể vô thoải mái.
Dưới chăn, tay cô bị anh nắm lấy.
Mẫn Đình bao trọn từng đầu ngón tay của cô trong lòng bàn tay, môi anh hôn lên mắt và sống mũi cô.
Niềm vui trong lòng anh chỉ có thể được giải tỏa theo cách này.
Thời Miểu ngửi thấy hơi thở của anh, “Lúc anh vui em có thể cảm nhận được, nhưng lúc anh buồn, không phải lúc nào em cũng cảm nhận được.”
Mẫn Đình: “Chuyện buồn không có mấy cái, đều đã qua rồi.”
“Trước khi quen em hay sau khi quen em?”
“Đều có.”
“Có thể nói cho em không?”
Mẫn Đình nói hai chuyện trước khi quen cô: “Một là sau khi biết bố mẹ anh căn bản không có tình cảm, cãi nhau điên cuồng. Hai là lúc Hy Hy l y hôn, ngoại trừ ở cùng con bé ra anh không giúp được gì cho con bé hết, ngày nào cũng chỉ có thể nhìn con bé buồn.”
Thời Miểu ôm anh: “Còn nữa không?”
Mẫn Đình dùng ngón cái vuốt nhẹ đầu ngón tay của cô: “Còn lại đều liên quan đến em, không nhắc nữa.” Nói giống như trách móc cô.
Đại khái Thời Miểu đoán được là chuyện gì nhưng vẫn muốn anh nói ra, nói ra sẽ tốt hơn một chút.
Cô nói: “Nói đi mà, anh cứ coi như em muốn hiểu anh hơn.”
Mẫn Đình suy nghĩ một lúc: “Tối hôm Thời Ôn Lễ về em không nhìn thấy anh.”
Anh nghĩ rất lâu, nếu như anh và cô đổi vị trí, anh nhìn thấy em gái cũng đồng thời nhìn thấy cô.
“Từ chỗ Phó Ngôn Châu biết được em và cậu ấy từng thích nhau.”
Thời Miểu dùng sức ôm chặt lấy anh: “Vậy bây giờ thì sao?”
Môi Mẫn Đình đặt lên trán cô: “Đã qua lâu rồi.”
“Không phải miễn cưỡng bản thân cho qua chứ?”
“Không phải. Có em và con đã không nhớ đến những chuyện đó nữa.”
Thời Miểu nói: “Vậy đợi đến thứ bảy này em lại có thể đi đến tứ hợp viện trả điều ước. Khi đó em có ước cho anh một điều, hy vọng sau này anh có thể sống thoải mái hơn, vui vẻ hơn.”
Bây giờ điều ước đã trở thành hiện thực.
Tác giả có điều muốn nói: Tạm thời đã nghĩ được biệt danh của hai bé con: Thời Thời và Nhu Nhu (hoặc Nặc Nặc)