Nhân Danh Tình Yêu - Mộng Tiêu Nhị

Chương 74

Dịch: Anh Đào.

Cuối tháng 2 Mẫn Hy đăng trong vòng bạn bè thông báo: Dỡ hàng thành công, lên hẹn cà phê thôi (giơ tay chữ V)

Phó Ngôn Châu vẫn chưa nghĩ xong tên của bé con, tạm thời gọi là Cục Cưng.

Mẫn Đình lại lần nữa chủ động đề xuất có thể đặt tên giúp, vẫn bị Phó Ngôn Châu từ chối.

Phó Ngôn Châu bị con trai quấy cả đêm, sau khi trời sáng dựa vào sô pha ngủ.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ bé con vừa mới sinh ra lại tràn đầy năng lượng như vậy, thỉnh thoảng lại khóc oe oe, không biết chỗ nào không thoải mái. Bao nhiêu người thay nhau dỗ cuối cùng trời sắp sáng mới dỗ xong.

Mới sáng sớm Mẫn Đình đã đến bệnh viện thăm em gái, tiện mang theo cơm cữ do dì làm.

“Cảm thấy thế nào rồi?”

“Ngoại trừ đói ra không có cảm giác gì khác.”

Mẫn Hy chống người ngồi dậy, anh trai đỡ cô.

Hôm nay là ngày thứ hai sau sinh, tất cả các triệu chứng trong suốt thai kỳ đều biến mất sau một đêm. Đêm ngủ cũng không cần phải sợ ngạt thở hay khó chịu nữa, rốt cuộc cô cũng sống lại.

Mẫn Đình dựng bàn ăn lên, mở từng món ra.

Hôm qua kể từ khi em gái bắt đầu vào phòng sinh trái tim anh vẫn luôn thấp thỏm, mãi đến khi y tá đi ra báo hai mẹ con bình an anh mới thở phào một hơi.

Giang Nhuế ở trong phòng ngủ hai tiếng, câu đầu tiên nói khi nhìn thấy con trai là: “Cục Cưng chắc chắn tám phần giống Phó Ngôn Châu hồi nhỏ, rất quấy. Con với Hy Hy hồi nhỏ không như thế này.

Trùng hợp Phó Ngôn Châu nằm ở sô pha tỉnh dậy: “…..”

Bị chê trước mặt anh ta không mở mắt, chống tay vào trán tiếp tục ngủ.

Cả một ngày Cục Cưng không khóc không quấy, ngủ rất ngoan, cho dù có người đứng ở bên giường sơ sinh nói chuyện cũng không ảnh hưởng gì đến cậu nhóc. Chiều tối 6 giờ 10 phút Cục Cưng tỉnh, nhắm mắt há miệng khóc thét lên.

Phó Ngôn Châu bế con từ tay bà vú, bất lực nhìn con trai. Ngủ cả một ngày, lại có sức để quấy.

Buổi tối sau khi tan làm Mẫn Đình đến thẳng bệnh viện, bước vào phòng nghe thấy em rể nói chuyện với Cục Cưng: “Bố thương lượng với con chuyện này, con có thể nào không khóc không?”

“…..”

Mẫn Đình cởi áo khoác, đi rửa tay rồi đi qua: “Thằng bé mới có hai ngày tuổi, cậu thương lượng với nó gì chứ?”

Phó Ngôn Châu: “Anh tưởng trẻ con không hiểu sao? Lúc còn ở trong bụng ngày nào tôi cũng kể chuyện, thằng bé nhận ra giọng tôi.”

Tất cả những cuốn sách thai giáo đã mua anh ta đều đọc hết, có một số câu chuyện còn kể đi kể lại hai ba lần.

Lần thứ hai Mẫn Đình bế cháu ngoại, vẫn chưa biết cách bế trẻ con, cẩn thận đón lấy từ trong tay em rể.

Cục Cưng dường như cảm giác được đổi người bế cậu nhóc, ngơ ngác mở mắt ra, không khóc nữa, tạm thời dừng lại.

Phó Ngôn Châu nói: “Anh đừng có dọa con tôi đấy.”

Mẫn Đình không thèm để ý.

Mấy phút sau cậu nhóc lại quay lại vòng tay của bố, trong phòng bệnh tiếng khóc lại vang lên, sau đó được bà vú bế. Cục Cưng vẫn khóc, Phó Ngôn Châu cảm giác không phải vấn đề do mình.

Cục Cưng được đặt vào trong bồn tắm bơi, cuối cùng cũng không khóc. Đôi chân nhỏ đạp liên tục, tràn ngập cảm giác an toàn.

Sau khi tan làm Thời Miểu qua thăm Cục Cưng, hôm nay chỉ có một ca phẫu thuật, tương đối thoải mái.

Mẫn Đình đứng ở phòng khách trong phòng, quay mặt nhìn thấy người mặc áo khoác màu nâu nhạt. Có lẽ là do nóng nên khăn quàng cổ ở trong tay.

Anh nhận lấy khăn quàng của cô, đưa tay trái cho cô: “Có mệt không?”

“Không mệt.” Thời Miểu nắm lấy tay anh.

Bây giờ tất cả mọi người trong nhà đã quen với hình ảnh hai vợ chồng ở đâu cũng phải nắm lấy tay nhau. Trong suốt kỳ nghỉ Tết đi chúc Tết các trưởng bối tay hai người không hề rời nhau.

“Cục Cưng đâu anh?”

“Đang tắm.” Mẫn Đình dẫn cô qua: “Ngày đêm đảo lộn, cả đêm cả nhà bị quấy không ngủ được. Từ tối nay bà vú bắt đầu điều chỉnh cho thằng bé.”

Cục Cưng đã tắm xong và mặc quần áo, bà vú đang tập thể dục thụ động trẻ sơ sinh cho thằng bé.

Thời Miểu và Mẫn Đình đứng bên cạnh, nghiêm túc xem.

Phó Ngôn Châu nhìn hai người, sau đó cũng đi qua, đứng ở bên còn lại.

Mẫn Đình sợ không nhớ được, lấy điện thoại ra quay.

Phó Ngôn Châu nhìn mấy giây, lấy điện thoại của mình ra bật chế độ quay video.

Anh ta tự nhận mình là một người bố có trách nhiệm, trong suốt cả thai kỳ có thể làm tốt mọi việc nhưng ông anh vợ này lại khiến anh ta cảm thấy thua kém.

……

Lúc Cục Cưng hơn ba tháng vẫn gọi là Cục Cưng.

Phó Ngôn Châu đặt hơn chục cái biệt danh nhưng vẫn cảm thấy không hay. Đã nhiều lần anh ta đứng ở ranh giới từ bỏ, đợi anh vợ hỏi lại có muốn giúp đặt tên cho không, vậy mà ba tháng trôi qua Mẫn Đình không nhắc đến nữa.

Thời Miểu đã mang thai 22 tuần, sau khi qua ba tháng đầu nguy hiểm số lượng ca phẫu thuật và ca trực đêm khôi phục hoàn toàn như bình thường. Hai bé con vô cùng ngoan, từ lúc mang thai đến bây giờ cô không nôn nghén. Ngoại trừ khẩu vị bình thường, rất thèm ăn mì chua cay ra thì không có gì không thích hợp.

Trong mấy tháng này Mẫn Đình có đi công tác nước ngoài hai lần, chuyện quan trọng của tập đoàn không thể không đi. Trong thời gian đó bảo Thời Ôn Lễ đến nhà bọn họ ở.

Có Thời Ôn Lễ ở đó anh đi công tác cũng yên tâm.

Lần đầu tiên đi công tác anh đã cố gắng rút ngắn lịch trình, cộng thêm thời gian bay đi bay về tổng cộng là năm ngày.

Thời Miểu bảo anh không cần vội, nói đùa: “Anh không ở nhà em có thể ngủ sớm hơn chút.”

Mẫn Đình ở nhà thời gian ngủ của cô hoàn toàn không đủ.

Sau khi mang thai thể trạng của cô cho phép vậy nên cứ cách hai ngày hai người lại ở bên nhau.

Lần này đi công tác lâu hơn lần trước một chút, bảy ngày vẫn chưa về.

Hôm nay thứ bảy Thời Miểu thức dậy như bình thường.

Tối qua chưa đến chín giờ đã đi ngủ, sáng nay sáu giờ đã dậy.

Sau khi mang thai ngủ lại không thoải mái, cô dứt khoát rời giường.

Đầu hè, khu vườn ở trên sân thượng đua nhau khoe sắc.

Thời Miểu cắt mấy bông hồng còn đọng sương sớm, cắm vào bình hoa ở trên bàn.

Trong phòng bếp anh trai đã làm xong bữa sáng.

Chỉ cần anh trai ở nhà bọn họ, bữa sáng sẽ do đích thân anh làm, dì không cần lên lầu, có thể ngủ sớm.

Thời Ôn Lễ làm hoành thánh sốt dầu ớt cho em gái, hoành thánh sốt cà chua con bé không muốn ăn, vị cay vừa đủ con bé có thể ăn mấy miếng.

Ngoài ra còn chuẩn bị hoa quả, rau xà lách và một phần sữa chua, bảo đảm đủ chất dinh dưỡng.

“Tối nay anh trực đêm.” Thời Ôn Lễ nhắc trước em gái.

Vốn dĩ anh định đổi với đồng nghiệp, tối qua Mẫn Đình gọi điện cho anh nói chiều nay sẽ hạ cánh xuống Bắc Thành.

Em rể ở nhà, anh không cần đổi ca nữa.

Thời Miểu múc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng: “Mọi người nên làm gì thì cứ làm đi, em là bác sĩ, không cần mọi người chăm sóc.” Tối qua cô còn có hai ca phẫu thuật theo lịch và một ca cấp cứu.

Cô không biết hôm nay Mẫn Đình về, anh trai không để lộ nửa chữ.

Buổi sáng Thời Miểu rảnh rỗi không có gì làm, ở nhà luyện piano hai tiếng, luyện ca khúc “Đám cưới trong mơ”. Bao nhiêu năm không luyện nên không hiểu phổ cầm, trước khi đi công tác Mẫn Đình có dạy cô, mấy hôm nay tối nào tan làm về cũng quen luyện.

Vừa mới đứng dậy khỏi ghế đàn Thời Miểu nhận được điện thoại của Nghiêm Hạ Ngôn, hẹn cô chiều nay đi uống cà phê.

Dự án của Hạ Ngôn ở nước ngoài tháng trước kết thúc, vừa mới về nước chưa được một tuần.

2 rưỡi chiều hai người gặp nhau ở quán cà phê.

Cây bạch quả trăm tuổi trước cửa quán cà phê tán lá xum xuê, từ khi mang thai Thời Miểu rất sợ nóng, chọn chỗ trong nhà có điều hòa.

Nghiêm Hạ Ngôn sợ cô không uống được cà phê: “Cho cậu nửa cốc nhỏ thôi.”

Thời Miểu: “Có thể uống nửa cốc lớn, uống lượng thích hợp không ảnh hưởng, không phải tớ vẫn uống bình thường sao.”

“Cậu được nghỉ sao không ra ngoài chơi?” Cô ăn bánh basque hỏi Hạ Ngôn.

Nghiêm Hạ Ngôn thở dài: “Mẹ tớ giống như giục ma ý, giục tớ về.”

“Sau Tết cậu với Thương Uẩn vẫn không liên lạc sao?”

Nghiêm Hạ Ngôn ăn hai miếng brownie, im lặng một lúc: “Không nói anh ta.”

Lại xiên một miếng bánh kem lớn bỏ vào miệng, “Anh ta quá phiền.”

Thời Miểu cười, không hỏi tiếp nữa.

Điện thoại đặt trên bàn của Nghiêm Hạ Ngôn rung, mở ra, tin nhắn của người nào đó.

Thương Uẩn chụp mấy bức ảnh gửi cho cô ấy: “Có cần gấp không? Cần gấp bảo tài xế mang qua cho em.”

Là son của cô, sau khi dặm lại lớp trang điểm để ở trên bồn rửa mặt trong phòng ngủ của anh quên cầm.

Nghiêm Hạ Ngôn: “Để ở chỗ anh đi.”

Thời Miểu cầm cốc cà phê lên, nhẹ nhấp một ngụm. Thấy người đối diện nhíu mày gõ chữ, ý cười ở khóe miệng của cô càng sâu.

“Mẹ tớ và mẹ Thương Uẩn quyết định để hai bọn tớ cuối năm kết hôn.”

“Cậu thì sao? Muốn hay không muốn kết hôn.”

Nghiêm Hạ Ngôn lại xúc một miếng bánh bỏ vào miệng, nhai từ từ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Muốn lại không muốn, rất mâu thuẫn.” Dừng một lát, “Anh tớ không thích Thương Uẩn, bảo Thương Uẩn sau này đến nhà bọn tớ tự mang đồ ăn theo.”

“…..”

Thời Miểu nhớ không lâu trước đó tụ tập với Thương Uẩn, Thương Uẩn nói bây giờ vô cùng hiểu Phó Ngôn Châu.

Từ quán cà phê đi ra hai người đi đến trung tâm thương mại gần đó.

Thời Miểu mua cho Mẫn Đình mấy cái áo sơ mi, đa số quần áo của anh là đồ đặt riêng, thỉnh thoảng cô cũng có thể chọn được cho anh mấy kiểu dáng và màu sắc anh thích.

Nghiêm Hạ Ngôn nhìn quần áo nam ở trong cửa hàng, nhớ đến hơi thở nóng bỏng và nhiệt độ cơ thể cháy bỏng của người nào đó.

Anh không thử thách thành công chống đẩy 150 cái, anh nói không cần người khác làm chứng, một mình cô làm chứng là đủ.

“Có muốn mua một cái không?” Lúc thanh toán Thời Miểu đi qua tìm cô.

Nghiêm Hạ Ngôn: “Sau này rồi tính.” Đọc Full Tại truyenggg.com

Cô ấy khoác tay Thời Miểu đi dạo cửa hàng khác.

“Tiểu Thời, tớ phát hiện mình không hiểu Thương Uẩn.”

“Mặt nào?”

“Tất cả mọi mặt.” Cứ tưởng từ nhỏ đến lớn ở bên nhau, hiểu rõ mọi thứ về anh, khi khoảng cách gần lại mới phát hiện không hiểu chút nào. Thế giới nội tâm của anh là một mặt mà cô hoàn toàn xa lạ.

Mua sắm xong, trước khi chia tay ở tầng hầm của trung tâm thương mại, Nghiêm Hạ Ngôn lấy một viên socola từ trong túi ra: “Nè, kẹo mừng của tớ, cậu là người đầu tiên ăn.”

Thời Miểu cười nhận lấy: “Quyết định rồi sao?”

“Ừ.” Quyết định cho Thương Uẩn một danh phận.

Tối hôm giao thừa cô và Thương Uẩn lăn giường, hôm tân gia cô ấn eo anh một cái, anh ghi thù.

Sau khi lăn giường cô ra nước ngoài tiếp tục làm dự án, trong thời gian đó không liên lạc với anh. Tháng 4 có về một lần, ở Bắc Thành một tuần. Trong bảy ngày đó cô không về căn hộ của mình, ở tạm chỗ của anh.

Bận rộn xong chuyện bên công ty mẹ cô lại bay ra nước ngoài, bình thường không có chuyện gì cần nói với Thương Uẩn vậy nên vẫn ở trong trạng thái ngừng liên lạc.

Kết quả sáng sớm hôm đó cô đột nhiên nhận được điện thoại của Thương Uẩn, anh hỏi cô: Em định một người ở trong nước một người ở nước ngoài sao?

……

Hôm nay Thời Miểu mua sắm thắng lợi trở về, mua cho Mẫn Đình không ít quần áo, cũng chuẩn bị cho hai bé con một số đồ dùng.

Bữa tối ăn rau xà lách sống, tắm xong rảnh rỗi không có việc gì lại ngồi trước đàn, coi như thai giáo bằng âm nhạc.

Mẫn Đình đẩy cửa đi vào, giai điệu quen thuộc vang lên bên tai.

Chia xa một tuần, vào cửa anh gọi cô: “Miểu Miểu?”

Mới đầu Thời Miểu còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi giọng của người đàn ông lần nữa truyền đến, bản nhạc chơi được nửa chừng. Cô không quan tâm chưa đàn xong, đứng dậy đi đến trước tiền phòng, váy ngủ nhẹ nhàng quét qua không khí, tờ phổ cầm ở trên đàn bị rơi xuống, bay xuống ghế đàn.

Trên máy bay người đàn ông đã tắm, trước khi xuống máy bay đã thay quần áo sạch sẽ, không nhìn ra được chút mệt mỏi nào.

Trong bụng còn có hai nhóc, cô không thể nào lao vào lòng anh giống như trước đây, thậm chí đến cả ôm cũng không tiện.

“Sao anh không nói trước với em, em đến sân bay đón anh.”

Mẫn Đình ôm cô vào lòng: “Không cần đón, quãng đường đi đi về về ngồi xe mấy tiếng liền.”

Nói rồi anh hôn cô.

“Cả ngày hôm nay em đều ở nhà sao?”

“Chiều đi mua sắm, mua quần áo cho anh.”

Cô ngậm lấy môi anh, hai người cảm nhận hơi thở của nhau.

Chia xa một tuần cho dù là cơ thể hay trái tim đều nhớ đối phương.

Cô thích hôn lên má anh nhất, cũng thích dính lấy anh vậy là Mẫn Đình không hôn sâu nữa. Anh cố gắng cúi người để má anh dựa gần qua, để cô hôn trước.

Thời Miểu dùng môi và chóp mũi của mình xoa lên má anh, hít hơi thở của anh, lần đầu tiên nói ra nỗi nhớ: “Nhớ anh rồi.”

Mẫn Đình nhẹ dùng sức ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Sau này anh sẽ không đi lâu như vậy nữa.”

Môi hai người lại chạm vào nhau, cùng nhau tìm kiếm.

Môi lưỡi giao nhau, hơi thở quyện vào nhau.

Thời Miểu không thể nào ôm anh, nắm lấy áo sơ mi màu đen ở bên hông anh.

Trong lúc nghỉ lấy hơi cô nói với anh: “Bài đó em luyện tương đối rồi.”

“Mai đàn cho anh nghe.”

“Vâng.”

Mẫn Đình hiểu rõ, tối nay không dành ra được thời gian nghe nữa.

Không tiện ôm hôn nồng nhiệt đi vào phòng ngủ, anh dẫn cô quay lại phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, trong phòng ngủ thoang thoảng một mùi nhẹ nhàng, tươi mát lại mang theo chút ngọt ngào.

Hôm nay Thời Miểu mới mua một chai nước hoa, lúc về nhà xịt một chút vào không khi, lâu như vậy rồi mà mùi ngọt mát đó vẫn còn.

Mùi hương giống với mùi ở trên cơ thể cô, Mẫn Đình nắm tay cô, đầu lưỡi dịu dàng phủ lấy dòng suối đó.

Ấm áp, ẩm ướt.

Chậm rãi dùng môi để bày tỏ nỗi nhớ của anh đối với cô, để cô cảm nhận từng chút một.

Mãi cho đến khi cả hai ở trong cơ thể của nhau nỗi nhớ đó mới dẫn vơi đi.
Bình Luận (0)
Comment