Dịch: Anh Đào.
Vào thứ bảy tuần Thời Thời và Nhu Nhu tròn bốn tuổi, Mẫn Đình đặt nhà hàng chúc mừng Thời Miểu có thể nộp đơn xin làm phó bác sĩ trưởng trước, tiện thể hai người hẹn hò.
“Bố ơi, bố có thể dẫn con và anh trai đi cùng không ạ?” Nhu Nhu nằm sấp trên bàn làm việc của bố, hai mắt mong chờ hỏi.
Tuần nào Mẫn Đình và Thời Miểu cũng dành ra nửa ngày đi hẹn hò, trải qua thế giới hai người, chưa bao giờ dẫn con theo. Lâu dần hai bạn nhỏ cũng quen với việc nửa ngày đó bố mẹ không dẫn hai đứa ra ngoài.
Hôm nào hai đứa muốn đi cùng đều sẽ thương lượng trước với Mẫn Đình.
Mẫn Đình cười hỏi: “Con và anh trai muốn gia nhập buổi hẹn hò của bố và mẹ sao?”
“Vâng ạ.” Mắt Nhu Nhu lấp lánh chứa đầy ý cười, cằm cọ cọ ở trên bàn, bàn tay nhỏ bé với lấy chiếc bật lửa màu xanh của bố, coi chiếc bật lửa thành người tí hon bước từng bước về phía trước.
Mẫn Đình: “Không phải bọn con muốn tìm anh Náo Náo ra ngoài chơi sao?”
“Anh Náo Náo chưa làm xong bài tập, cô nói để anh ấy làm bài tập xong đã. Buổi tối đến nhà bà nội ăn hoành thánh bọn con lại chơi cùng nhau.” Nhu Nhu đi theo bật lửa, từ đối diện bàn vòng qua bên cạnh bố.
Cô bé dựa lên người bố, ngẩng đầu cười hỏi: “Bố có dẫn con và anh trai đi không ạ? Bọn con nghe lời lắm.”
Mẫn Đình cười: “Được, dẫn hai đứa đi. Có điều phải chuyển tiền cơm cho bố, hai đứa ăn nhiều quá.”
Nhu Nhu cười haha: “Nhưng, nhưng bây giờ con không có tiền nha. Bố ơi, ngày mai đưa cho bố được không ạ? Con đi tìm dượng mượn tiền.”
Mẫn Đình tiếp tục trêu con gái: “Được, bổ ghi sổ cho con nhé.”
Được sự đồng ý Nhu Nhu chạy vọt ra ngoài.
“Anh ơi!” Chạy ra ngoài nói tin tốt này cho Thời Thời, người đang lắp lâu đài công chúa cho bé.
Con gái ra ngoài, Mẫn Đình cầm điện thoại ở bên cạnh máy tính lên, gửi tin nhắn cho Phó Ngôn Châu: Náo Náo vẫn chưa làm bài tập xong.
Phó Ngôn Châu: Ừ.
Mẫn Đình: Thằng bé mới lớp chồi mà làm bài tập khó như vậy à?
Phó Ngôn Châu: “…..”
Mẫn Đình: Nếu như cậu thật sự không biết chăm thì đưa Náo Náo đến nhà tôi, tôi rèn tốt mấy thói quen cho thằng bé rồi cậu đón về.
Phó Ngôn Châu giải thích: Bài tập là viết một tờ báo tay, đề mở chỉ cần liên quan đến mùa thu là được nên tôi bảo thằng bé tự nghĩ cách hoàn thành.
Mẫn Đình: Tối về bên mẹ ăn cơm nhớ mang theo chút tiền mặt bên người, Nhu Nhu muốn hỏi mượn tiền cậu.
Phó Ngôn Châu: “…..”
Mẫn Đình bỏ điện thoại xuống, vội vàng xử lý công việc.
11 rưỡi anh dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi nhà, đến bệnh viện đón Thời Miểu.
Sáng thứ bảy Thời Miểu vẫn đi làm như thường.
Phẫu thuật xong quay lại khoa, Khương Dương đang thảo luận bữa tiệc ngày mai.
“Thời tiết đẹp như này vậy chắc chắn phải tụ tập từ sáng đến tối. Trùng hợp ngày mai anh Thời lại được nghỉ nữa, hiếm khi.”
Hà Văn Khiêm: “Quyết định ăn nướng sao?”
Khương Dương trả lời bằng động tác OK.
Hà Văn Khiêm: “Vậy tối nay về tôi mua thêm ít bánh gạo, tôi tự mang qua đó.”
Lương Viên cười haha: “Để tôi xem xem ngày nào anh mới có thể ngán món này.”
Khương Dương: “Không cần mua, có trong hóa đơn mua sắm của tôi rồi, bảo đảm anh ăn thỏa thích.”
Hà Văn Khiêm không khách sáo: “Vậy cảm ơn nhé.”
Lương Viên nói trước: “Tôi chỉ phụ trách ăn thôi, tôi nướng không ra gì đâu đấy.”
“Mọi người đang nói gì vậy?” Thời Miểu đi vào văn phòng hỏi.
Khương Dương: “Tụ tập ăn đồ nướng.”
Câu sau mới là trọng điểm: “Ở trên sân thượng nhà cô.”
Thời Miểu đi rót một cốc nước, ngạc nhiên: “Ở nhà tôi?”
Cô không biết chút nào, Mẫn Đình không nói.
Khương Dương: “Chúc mừng cô không cần đợi đủ năm năm mà có thể thăng chức lên vị trí phó bác sĩ trưởng, sếp Mẫn mời bọn tối đến nhà cô tụ tập. Vốn dĩ chọn tối nay nhưng chiều nay anh Thời có ca phẫu thuật theo lịch, chưa chắc được mấy giờ mới phẫu thuật xong nên đổi sang ngày mai.”
Anh ta vẫn đang chờ được bổ nhiệm làm bác sĩ chính, mà Thời Miểu khả năng cao năm sau có thể được đánh giá lên phó bác sĩ trưởng, sau khi đánh giá thuận lợi được bổ nhiệm cũng không phải chuyện gì khó. Dù sao thì cô cũng có quá nhiều điểm cộng, trong tay còn có nhiều thành quả nghiên cứu khoa học như vậy, nắm trong tay rất nhiều bài luận án trên các tạp chí hàng đầu, trình độ phẫu thuật đứng đầu.
Năm ngoái cô và đoàn đội đã ủy quyền bằng sáng chế cho một công ty dưới trướng của Thương Uẩn, hơn một năm trôi qua, giá trị sản lượng năm đã đạt tới hàng triệu.
Tối qua bố anh ta còn chế giễu anh ta đừng có đợi đến lúc Thời Miểu làm phó chủ nhiệm mà anh ta vẫn chưa làm bác sĩ chính.
“Sếp Thời, video và tài liệu thực tế hôm nay gửi đến email của cô rồi.” Khương Dương nhấn gửi, “Tối nay tôi phải đi mua nguyên liệu đồ nướng, cô cut video nhé.”
Tài khoản mạng xã hội chính thức của khoa bọn họ căn bản đều do anh ta và Thời Miểu phụ trách vận hành. Các video phẫu thuật và phổ cập khoa học sau khi quay xong phải cắt ghép chỉnh sửa mới có thể đăng bài.
Thời Miểu uống mấy ngụm nước ấm, nói: “Tối tôi sẽ dành thời gian cắt chỉnh sửa.”
“Thời Miểu, đến văn phòng thầy.” Ở cửa văn phòng Cố Xương Thân vừa mới từ phòng khám quay lại gõ cửa một cái, Thời Miểu quay đầu còn chưa kịp nhìn rõ người chủ nhiệm đã bước đi.
Thời Miểu bỏ cốc nước xuống, rút một nửa bút nước màu xanh đen ở trong túi áo blouse trắng ra xong mới đi tìm chủ nhiệm.
Ngày nào chủ nhiệm cũng nhìn không thuận mắt cái túi đầy bút của cô, vậy cô phải bỏ mấy cái xuống. Ông cụ lớn tuổi như vậy rồi hà tất ngày nào cũng phải chọc ông cụ nổi giận.
“Chủ nhiệm, chuyện gì vậy ạ?”
“Nguyên viện trưởng đã viết tay cho em một lá thư giới thiệu, những thành quả đó của em đủ để em thăng chức lên phó bác sĩ trưởng nhưng chỉ dệt hoa trên gấm.”
Cố Xương Thân đưa bức thư đó cho cô, “Đây là tấm lòng của ông cụ, bản điện tử sẽ gửi vào email của em.”
Dừng một lát, “Năm đó thầy ấy không viết cho thầy.”
“Cảm ơn nguyên viện trưởng, cảm ơn chủ nhiệm.” Thời Miểu giơ hai tay nhận lấy.
Nguyên viện trưởng là thầy giáo của chủ nhiệm, là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khoa ngoại tim mạch, cũng là bác sĩ nội trú trẻ tuổi nhất đầu tiên của của khoa ngoại tim mạch từ khi bệnh viện của bọn họ thành lập.
Cố Xương Thân: “Ngày mai thầy đi thăm công cụ, tất cả luận án em phát biểu thầy ấy xem hết rồi, đánh giá rất cao. Trước đó ông cụ nghe nói em kết hôn, đối tượng là Mẫn Đình còn sợ em không cố gắng nữa.”
Ông xua tay, “Về đi.”
“Quay lại đây!”
Thời Miểu lại quay lại chỗ cũ.
Cố Xương Thân: “Mấy năm nay thời gian em ở nông thôn tổng cộng bao lâu?”
Thời Miểu: “Sáu tháng ạ.”
Cố Xương Thân gật đầu, nói: “Trước tháng 6 năm sau cố gắng đủ mười hai tháng.”
Thời Miểu: “Đã nộp đơn xin đi nông thôn năm sau rồi ạ.”
Trước khi bổ nhiệm làm phó bác sĩ trưởng bắt buộc phải có kinh nghiệm một năm phục vụ tích lũy ở đơn vị cơ sở. Trước đây mỗi lần cô về vùng nông thôn cuối tuần Mẫn Đình sẽ đứa hai bạn nhỏ đi thăm cô, sẽ ở bên đó hai đêm cùng cô.
Mấy năm nay cô không làm lỡ dở bất cứ việc gì, hoàn thành kết thúc dự án cấp cơ sở, bảo vệ luận án sau tiến sĩ, tích lũy thời gian về vùng nông thôn, thực hiện đề tài và phát biểu luận văn, chưa bao giờ cô vì chuyện gia đình mà làm chậm trễ công việc. Con cái đều do Mẫn Đình phụ trách dạy bảo, mọi chuyện lớn nhỏ trong cuộc sống đều do anh lo liệu. Tan làm cô chỉ phụ trách đón con ở cùng con, nhiều hơn là tận hưởng những khoảnh khắc quý giá bên con.
Cố Xương Thân lại xua tay, ra hiệu cô có thể đi.
Thời Miểu trở lại chỗ, cẩn thận mở thư giới thiệu ra.
Nhận được sự công nhận của nguyên viện trưởng, tâm trạng giống như lúc thuận lợi hoàn thành chương trình sau tiến sĩ.
Năm thứ hai cô theo học dưới sự chỉ dẫn của Cố Xương Thân chủ nhiệm đã chân thành nghiêm túc nói với cô, em có tài năng nghiên cứu khoa học thiên phú còn có một cái đầu sáng suốt, nghiên cứu khoa học và lâm sàng em đều có thể đảm nhận, đừng lãng phí. Vất vả chắc chắn sẽ rất vất vả.
12 giờ 5 phút Thời Miểu cất thư giới thiệu vào trong túi, chuẩn bị thay quần áo tan làm.
Mẫn Đình: Anh ở dưới lầu.
Thời Miểu: Năm phút nữa em xuống.
Cô cầm áo khoác gió, vội vàng bước vào thang máy.
Ở dưới tòa nhà nội trú.
Thời Ôn Lễ đến nhà ăn ăn cơm, khoảng 1 rưỡi chiều có ca phẫu thuật.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, bên bãi đỗ xe có giọng trẻ con hét lớn: “Cậu ơi!”
“Cậu ơi!”
Tiếng của hai đứa nhỏ vang to, chạy về phía anh.
Thời Ôn Lễ cười, bước nhanh xuống bậc cầu thang, nửa quỳ đón hai đứa.
Thời Thời và Nhu Nhu lao vào vòng tay anh, anh suýt nữa không quỳ vững.
“Cậu ơi, cậu tan làm rồi sao?”
“Cậu ơi, cậu ăn cơm chưa ạ?”
Thời Ôn Lễ trả lời từng câu một: “Cậu vừa tan làm, vẫn chưa ăn cơm, đang đi đến nhà ăn.”
Nhu Nhu lấy một miếng trái cây sấy khô được đóng gói riêng biệt từ trong túi áo ra: “Cậu ơi, cậu ăn trước một miếng đi, ăn một miếng sẽ không đói nữa.”
Thời Ôn Lễ cười, mỗi tay ôm một đứa không buông, nói với cháu gái: “Cảm ơn con, để vào trong túi cậu trước nhé.”
Nhu Nhu nhét miếng đào khô vào trong túi áo khoác của cậu, sau khi để xong còn vỗ vỗ.
Thời Ôn Lễ hỏi: “Sao hai đứa lại đến bệnh viện? Hôm nay không phải bố và mẹ hẹn hò sao?”
Nhu Nhu vui vẻ nói: “Đúng vậy, bọn con đến đón mẹ, con và anh trai cùng bố mẹ đi hẹn hò.”
Thời Ôn Lễ trêu hai đứa nhỏ: “Vậy không phải hai đứa sẽ trở thành bóng đèn nhỏ sao?”
“Bóng đèn nhỏ?” Thời Thời hỏi, “Cậu ơi, vì sao lại là bóng đèn nhỏ ạ?”
“Sẽ chiếu bố mẹ rất sáng.”
“Nhà hàng rất tối ạ?”
“Có lẽ vậy.” Thời Ôn Lễ cười.
Nhu Nhu: “Cậu ơi, cậu đi ăn cùng bọn con nhé. Con hỏi mượn dượng thêm chút tiền đưa cho bố con, như vậy đủ cho ba người chúng ta ăn rồi.”
Thời Ôn Lễ bật cười, không trêu hai đứa nữa: “Chiều nay cậu còn có phẫu thuật, ngày mai đến nhà bọn con nướng khoai tây chiên muối tiêu cho bọn con ăn, có được không nào?”
“Được ạ.”
“Tạm biệt cậu.”
Hai đứa nhỏ vẫy tay với anh.
Thời Thời đẩy em gái đi về phía xe của bố, Nhu Nhu cười nói: “Anh ơi, anh dùng thêm chút sức nữa đẩy đi! Anh đẩy giống như chú Khương Dương ấy, đẩy một cú dời núi lấp biển!”
“Dời — núi — lấp —— biển!”
“Haha!”
Hai đứa trẻ nô đùa cả quãng đường.
Thời Ôn Lễ và Mẫn Đình gần như ngày nào cũng gặp nhau, nói chuyện hai câu sau đó anh cùng đồng nghiệp đi đến nhà ăn.
Mẫn Đình bế hai bạn nhỏ lên ghế sau xe, thắt dây an toàn cho hai đứa.
Vừa đóng xong cửa Thời Miểu đi ra. Đọc Full Tại truyenggg.com
Mẫn Đình đi lên phía trước, đứng dưới bậc thang đợi cô.
Thời Miểu cười đi xuống bậc thang, nắm lấy tay anh, “Anh đến từ lâu rồi sao?”
Mẫn Đình nắm lấy tay cô, nói: “Vừa đến chưa được mấy phút.”
Từ chỗ bậc thang đến bãi đỗ xe khoảng mười mét, hai người nắm tay nhau cho đến trước xe.
Mỗi thứ bảy hẹn hò Mẫn Đình sẽ tự lái xe, Thời Miểu theo thói quen ngồi ở ghế lái phụ.
“Hôm nay đi đâu ăn vậy anh?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói chuyện với Mẫn Đình, không chú ý hai bạn nhỏ ở phía sau.
Mẫn Đình khởi động xe, nói: “Nhà hàng lần đầu tiên đến sau khi kết hôn.”
“Meo~”
“Meo~”
Thời Thời và Nhu Nhu thấy mẹ không nhìn thấy hai đứa nên học tiếng mèo kêu.
Thời Miểu vội vàng quay đầu lại, tưởng là Hạ Ngôn mang mèo nhà cô ấy qua, lúc nhìn thấy là hai bạn nhỏ nhà mình cô cười theo hai đứa: “Hôm nay hai đứa không đi tìm anh Náo Náo sao?”
Mẫn Đình trả lời thay hai đứa: “Náo Náo chưa làm xong bài tập.”
Nhu Nhu nói: “Mẹ ơi, con và anh trai đi làm bóng đèn nhỏ, chiếu sáng mẹ và bố.”
Thời Miểu cười: “Hai đứa còn biết bóng đèn nhỏ sao?!”
“Đúng ạ, thông minh quá.” Nhu Nhu nói xong cười khúc khích.
Thời Thời: “Mẹ ơi, hôm nay con lắp lâu đài cho em gái, nhưng mà có hơi khó, con vẫn chưa lắp xong, con không biết lắp nữa.”
Lâu đài đó rất phức tạp, đứa trẻ bốn tuổi tạm thời vẫn chưa lắp ra được.
Thời Thời chỉ lớn hơn Nhu Nhu hai mươi phút nhưng lúc nào cũng rất quan tâm đến em gái.
Thời Miểu dịu dàng an ủi con trai: “Không sao, cái đó em bé lớn mới biết lắp. Đợi tối về nhà mẹ và bố cùng con lắp có được không nào?”
Thời Thời dùng sức gật đầu: “Được ạ.”
Nửa tiếng sau xe dừng ở bãi đỗ xe của nhà hàng.
Mấy năm nay mỗi lần hẹn hò Mẫn Đình đều đặt nhà hàng khác nhau, đưa cô đi thử món ngon của các nhà hàng.
Cảnh tượng lần đầu tiên đến nhà hàng này vẫn còn sống động trong tâm trí giống như mới ngày hôm qua, chớp mắt cô và Mẫn Đình đã kết hôn được năm năm rưỡi.
Hôm đó gọi món gì trong ấn tượng của cô đều đã mơ hồ, chỉ nhớ nhờ Mẫn Đình gợi ý mấy món.
Mẫn Đình thường xuyên đến, trước khi kết hôn dẫn em gái đến ăn, bây giờ thường xuyên đưa ba đứa nhỏ đến.
Anh lấy thực đơn, bảo nhân viên phục vụ mang lên trước một phần bánh mì khai vị.
“Vâng sếp Mẫn, ngài đợi chút.”
Chả bao lâu bánh mì khai vị nóng hổi được mang lên.
“Con muốn để cho anh Náo Náo một cái.”
“Con muốn mang một cái về cho anh Náo Náo ăn.”
Hai anh em gần như đồng thanh nói.
Náo Náo không mấy hứng thú với những món khác nhưng lại đặc biệt thích bánh mì khai vị.
Mẫn Đình: “Hai đứa ăn trước đi, lúc về lại đóng gói một phần cho anh.”
Thời Miểu không nhớ năm đó ăn món nào, lúc nhân viên phục vụ mang từng món một lên những ký ức đó lại trở nên quen thuộc.
Mẫn Đình cầm cốc cụng ly với cốc của cô: “Chúc mừng bác sĩ Thời của chúng ta.”
Thời Miểu cười: “Cảm ơn chồng.”
Thời Thời và Nhu Nhu không biết bố đang chúc mừng gì, lần lượt cầm cốc của mình lên chung vui.
“Chúc mừng mẹ!”
“Mẹ giỏi nhất!”
Hai đứa nhỏ cụng ly với mẹ xong lại kính Mẫn Đình.
“Cảm ơn bố đã chiêu đãi ạ.”
“Cạn ly!”
Lời của tác giả:PS:1. Tiệc sinh nhật một tuổi của bạn nhỏ sẽ được kể lại theo cách, theo trình tự ngược.2. Trong dòng thời gian song song này Thời Ôn Lễ chắc chắn sẽ có gia đình nhỏ của mình, Thương Uẩn và Nghiêm Hạ Ngôn kết hôn sinh con, Khương Dương có lẽ cũng có tình yêu của mình nhưng những cái này sẽ không viết nhiều, chỉ viết những phần liên quan đến bọn họ và hai nhân vật chính.