Dịch: Anh Đào.
Lúc Thời Thời và Nhu Nhu 32 ngày tuổi vừa đúng bằng cân nặng lúc mới chào đời của Náo Náo. Lúc Náo Náo ra đời hơn bảy cân, mũm mĩm đáng yêu.
Trong hơn một tháng hai anh em cao thêm gần bảy centimet và nặng thêm khoảng ba cân.
Mẫn Đình bế hai bé ở trong lòng cuối cùng cũng thấy có chút cân nặng.
Hôm hai cục cưng ra khỏi lồng ấp nhỏ xíu xiu, anh không dám bế sợ không cẩn thận sẽ làm đau hai đứa.
Hôm nay nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho cục cưng, lúc Mẫn Đình thay quần áo cho Thời Thời Nhu Nhu thức giấc.
Còn chưa tỉnh ngủ Nhu Nhu đã há miệng khóc to.
Mẫn Đình vội bế con gái lên, dỗ: “Không khóc nhé, là bố.”
Cảm giác được ôm, Nhu Nhu mở mắt.
Trong mắt của đứa trẻ nhỏ như vậy thật ra bố chỉ là một hình ảnh mơ hồ, lờ mờ thấy được đường nét. Nhưng giọng nói quen thuộc, cô bé nở nụ cười, còn ‘a’ một tiếng giống như đang đáp lại Mẫn Đình.
Mẫn Đình cười dịu dàng, hôn lên trán con gái.
Hơn một tháng trôi qua da của hai bé con không còn nhăn nheo nữa, mịn màng giống như quả vải vừa mới bóc vỏ, cả người thoang thoảng mùi sữa.
Thời Miểu cầm điện thoại bắt lại khoảnh khắc đó, cô thường xuyên bắt được khoảnh khắc Nhu Nhu và Thời Thời cười tươi.
Thay quần áo xong cho con gái Mẫn Đình lại thay cho con trai.
Chỉ cần anh được nghỉ ở nhà không cần dì và bà vú giúp đỡ.
Tính cách của Thời Thời và Nhu Nhu hoàn toàn khác nhau, Giang Nhuế nói Thời Thời giống Mẫn Đình lúc nhỏ không khóc không quấy, chỉ có lúc dậy mới khóc mấy tiếng, cả đêm cũng không quấy, không giống như Náo Náo một đêm dậy bốn năm lần.
Thời Thời thích nâng chân lên, Mẫn Đình nắm lấy hai bàn bàn chân nhỏ xíu của cậu bé, nâng đùi bé lên. Thời Thời vui vẻ đến mức vung chân múa tay.
Hai bé con thay xong quần áo chụp ảnh anh dùng chăn bọc hai đứa lại.
Nhu Nhu nằm cạnh anh trai, hai bé con tò mò nhìn đối phương.
Dưới sự hướng dẫn của bà vú, cậu ‘a’ một tiếng tôi cũng ‘a’ một tiếng, giống như đang nói chuyện với nhau.
Thời Miểu nằm sấp ở bên giường nhìn hai đứa nhỏ ngày một khác nhau, không còn nhớ đến những vất vả trong thời gian mang thai nữa.
Mẫn Đình đưa con cho dì, kéo Thời Miểu ở trên giường dậy, “Đi thay quần áo thôi.”
Ngoại trừ chụp ảnh cho hai cục cưng bọn họ còn phải chụp ảnh cả gia đình.
Thời Miểu bị anh nắm tay, hai người quay lại phòng ngủ chính.
“Chiều nay Hạ Ngôn muốn đến thăm em và cục cưng.”
“Sau này em cố gắng gọi tên của hai đứa đi.”
Thời Miểu phản ứng lại: “… Vâng.”
Mẫn Đình trả lời câu trước đó của cô: “Bọn họ muốn đến lúc nào tùy bọn họ. Trong thời gian ở cữ không cho Thương Uẩn đến giống như anh làm lỡ cậu ta sinh cặp long phượng vậy.”
Thời Miểu lấy váy và nội y ở trong tủ quần áo ra, ở nhà cô quen không mặc nội y.
Cúc áo của Mẫn Đình vẫn chưa cài xong, nghiêng mặt nhìn thấy người trước mặt đang giơ tay ra sau cài cúc áo nội y. Cài mãi chưa xong, cài hai lần vẫn không được.
“Để anh.” Anh kéo người vào trong lòng.
Thời Miểu: “Không cần.”
Cô vừa dứt lời Mẫn Đình đã lấy từ tay cô làm xong.
Thời Miểu ở trong lòng anh giơ tay, tiếp tục cài những cúc áo sơ mi vẫn chưa cài xong của anh, cài mãi đến cúc thứ hai cuối cùng.
Cổ áo hơi mở, hoàn toàn che mất đi dấu hôn cô để lại lúc không chú ý ở trên cổ anh.
Mẫn Đình nhìn người trong lòng: “Ngày mai anh cũng được nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn, em muốn ăn gì? Anh đặt bàn trước.” Lại nói, “Buổi chiều đi uống cà phê.” Lá cây bạch quả đã chuyển hết sang màu vàng, đúng lúc đẹp nhất.
Thời Miểu: “Cả ngày đều ra ngoài hẹn hò sao?”
“Ừ. Không phải em muốn biết cùng với người như anh yêu nhau sẽ có cảm giác gì sao?”
Thời Miểu cười: “Em còn tưởng anh quên từ lâu rồi.”
“Anh nhớ.”
9 giờ đội chụp ảnh đến.
Nhiếp ảnh gia vừa từ tuần lễ thời trang về, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp cuộc đời anh ta chụp ảnh đầy tháng cho trẻ sơ sinh. Lúc Phó Ngôn Châu gọi điện cho anh ta, anh ta lập tức từ chối định giới thiệu cho Mẫn Đình nhiếp ảnh gia khác chuyên nghiệp hơn trong lĩnh vực này.
Phó Ngôn Châu nói không cần quá chuyên nghiệp, anh cứ coi như ghi lại cuộc sống của gia đình bọn họ. Từ chụp ảnh cưới đến chụp ảnh đám cưới, lại chụp ảnh bầu, toàn bộ quá trình anh đều theo chụp sẽ có cảm xúc nhất.
Hôm hai cục cưng đầy tháng anh ta còn có công việc khác, vậy là chụp ảnh đầy tháng bị lùi lại hai ngày.
Trước gương trang điểm trong phòng thay đồ stylist nhìn chiếc váy Thời Miểu mặc trên người một lúc, quyết định nói thật: “Bác sĩ Thời, chiếc váy này của cô lên hình không đẹp lắm, có cân nhắc đổi sang màu khác không?”
Thời Miểu nói: “Lên hình không đẹp cũng không sao, váy này anh trai mua cho tôi, lưu giữ kỉ niệm.”
“Vậy lưu giữ kỉ niệm quan trọng hơn lên hình đẹp.” Stylist bắt đầu trang điểm và làm tóc.
Cô ấy nhìn người mới làm mẹ ở trong gương, năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này cô ấy trang điểm cho Thời Miểu chụp ảnh cưới. Khi đó người chuẩn bị làm cô dâu toát ra vẻ lạnh lùng từ trong xương cốt, bây giờ cũng không thích cười như vậy, lúc không nói chuyện vẫn lạnh lùng như cũ nhưng có cảm giác trên người được một lớp nước dịu dàng bao phủ lấy.
Hôm nay trời ấm áp, gió nhẹ. 11 giờ rưỡi sân thượng ấm áp.
Mẫn Đình thay cho Thời Thời và Nhu Nhu một bộ quần áo liền dày hơn, bọn họ chụp một bộ ảnh gia đình ở ngoài trời, đứng ở vị trí trước đó hai người đã từng chụp bộ ảnh cưới ban đêm. Nhiếp ảnh gia chọn lại cảnh đó, lúc chụp ảnh bầu cũng chụp một bộ ở đây.
Bọn họ từ không thân đến yêu nhau, bây giờ một nhà bốn người, nhiếp ảnh gia chính là người trực tiếp chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.
Buổi chụp ảnh kết thúc Mẫn Đình chuẩn bị cho mỗi người trong đội chụp ảnh một món quà đầy tháng, đưa mọi người ra cửa, bắt tay cảm ơn: “Vất vả cho mọi người rồi.”
Nhiếp ảnh gia: “Đây là chuyện trong công việc, nên làm.”
Sau mấy lần tiếp xúc với Mẫn Đình đã cảm nhận được sự điềm tĩnh chu đáo và khiêm tốn của đối phương, đặc biệt về khoản sẵn sàng lắng nghe ý kiến của người khác, điều mà người bình thường khó học theo được.
Anh ta nghĩ có lẽ đây chính là một trong những nguyên nhân giúp vợ chồng họ có thể xây dựng hôn vững vàng chỉ trong vòng một năm.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp.
Thương Uẩn và Phó Ngôn Châu đi vào phòng làm việc của Mẫn Đình nhìn thấy cảnh này. Trước cửa sổ sát đất Thời Thời và Nhu Nhu bé nào bé đó nằm ở trong nôi của mình tắm nắng, Mẫn Đình ngồi ở sô pha bên cạnh đang xử lý công việc, giai điệu piano nhẹ nhàng vang vọng khắp căn phòng.
Thương Uẩn chụp một bức ảnh tiện tay gửi vào trong nhóm chat.
Ngày tháng như này anh ta cũng từng nghĩ qua.
Phó Ngôn Châu nhìn con trai đang ôm quả táo to nằm ở trong lòng gặm, nghĩ để thằng bé im lặng nằm sấp ở đó tắm nắng là chuyện không thể nào.
“Hai đứa đang ngủ sao?” Thương Uẩn nhỏ giọng hỏi.
Mẫn Đình: “Không cần phải nói nhỏ, các cậu cứ nói bình thường, không ảnh hưởng đến hai đứa ngủ.”
Thương Uẩn chỉ vị nào đó đang bế con trai ở bên cạnh: “Tôi đến nhà cậu ta nếu như Náo Náo đang ngủ Phó Ngôn Châu h ậ n không thể làm cho tôi im lặng.”
Mẫn Đình nói: “Cậu ta không biết trông con.”
Phó Ngôn Châu lười tranh cãi.
Dì mang hai cốc cà phê lên, Thương Uẩn không uống, quỳ xổm ở trước cửa sổ sát đất chăm chú nhìn hai bạn nhỏ đang ngủ say. Trước đây anh ta cảm thấy sống một mình rất tốt, hai người có hơi nhiều.
Trong cuộc sống của anh ta chỉ có hai việc, công việc và giải trí. Yêu đương làm lỡ thời gian giải trí vậy nên anh ta từ chối.
Chính vừa rồi lúc nhìn thấy Mẫn Đình vừa làm việc vừa ở cùng con anh ta lại cảm thấy trong cuộc sống có thêm mấy người cần bận lòng hình như cũng khá tốt.
Thương Uẩn lại hỏi: “Một giấc hai đứa ngủ bao lâu? Khi nào có thể dậy? Tôi còn chưa bế em bé nhỏ như này.”
Mắt Mẫn Đình vẫn tập trung vào email, một lúc sau mới trả lời: “Khoảng 3 giờ có thể dậy, không nói chắc.”
Thương Uẩn nhìn đồng hồ, bây giờ 2 giờ 35 phút, sắp rồi.
Phó Ngôn Châu bế con lâu mệt nên đặt con lên thảm, tiện ngồi luôn xuống sô pha cầm cà phê lên uống.
Mẫn Đình xử lý xong email, gập máy tình lại để sang bên cạnh, bế Náo Náo ở bên cạnh.
Anh trêu cháu ngoại: “Hôm nay con có ăn cơm đầy đủ không nào?”
Náo Náo cười, đưa quả táo cho cậu ăn.
Mẫn Đình: “Cậu không ăn, con ăn đi.”
Náo Náo trông giống Hy Hy lúc còn nhỏ bốn năm phần, tính cách giống hai ba phần, những cái còn lại đều giống Phó Ngôn Châu.
Náo Náo không thích ở trong lòng người khác lâu, giơ tay muốn bố bế. Cậu nhóc nhìn trúng cốc cà phê trong tay bố.
Mẫn Đình đứng dậy, thời gian hai bé con phơi nắng đã đủ. Anh dịch nôi vào chỗ không có ánh nắng chiếu đến, lật người cho con rồi đắp chăn chăn dành cho em bé lên.
Thương Uẩn nhìn thấy chính diện của hai cục cưng, tạm thời không tưởng tượng ra được hai bé con lúc mở mắt trông như thế nào.
Điện thoại rung, anh ta liếc nhìn, người nào đó gửi tin nhắn cho anh ta.
Hạ Ngôn: Sao anh cũng đến?
Thương Uẩn: Tuần trước anh đã nói với Mẫn Đình muốn đến.
Hạ Ngôn ở phòng làm việc bên cạnh của Thời Miểu, đang cùng Thời Miểu luyện bài hồi phục sau sinh, không trả lời anh ta nữa.
Thương Uẩn khóa màn hình điện thoại, hỏi Mẫn Đình: “Hạ Ngôn ở nhà bọn cậu?”
“Ừ, phòng bên cạnh.”
Mẫn Đình vừa lật người cho con thì hai đứa nhỏ thức giấc. Nhu Nhu dậy trước, miệng nhăn lại chuẩn bị khóc, anh vội vàng bế lên: “Bố đây bố đây.”
Nhưng vẫn khóc mấy tiếng, Thời Thời thức giấc trong tiếng khóc của em gái.
Cuối cùng Thương Uẩn cũng nhìn rõ dáng vẻ của Nhu Nhu, mắt hai mí đen láy, lúc cười lên giống hệt như biệt danh của cô bé, cảm giác mềm mại.
Nếu như anh ta cũng có một cô con gái như này ai còn muốn đến công ty tăng ca chứ.
Em bé còn quá nhỏ, tạm thời không nhìn ra được giống ai.
Bên ngoài phòng làm việc truyền đến giọng của Thời Ôn Lễ và dì.
Chiều nay Thời Ôn Lễ không đi làm, tính thời gian hai đứa ngủ chiều dậy xong anh qua thăm hai đứa.
“Tập thể dục cho hai đứa chưa?” Anh hỏi em rể.
“Chưa, vừa mới dậy.”
Thời Ôn Lễ hỏi dì tấm đệm mềm của trẻ sơ sinh, trải thẳng lên trên bàn làm việc, anh bế Thời Thời qua trước.
Bình thường đều do bà vú và Mẫn Đình tập thể dục cho em bé, chỉ cần anh được nghỉ đều do anh làm.
Thương Uẩn thấy động tác của anh thành thạo như vậy, Thời Thời còn rất hưởng thụ, anh ta hỏi: “Anh, anh đặc biệt học qua sao?”
Cậu ta và Phó Ngôn Châu quen gọi anh, anh cũng dần dần nghe quen.
Thời Ôn Lễ nói: “Lúc tôi thực tập ở khoa nhi có học một chút từ các đồng nghiệp ở đó.”
Thương Uẩn không nghĩ ra được còn có cái gì mà Thời Ôn Lễ không biết, anh ta nhìn Thời Ôn Lễ làm các động tác thể dục cho em bé lại nhìn Mẫn Đình đang bế con gái đứng ở bên cạnh, cuối cùng nhìn Phó Ngôn Châu với khuôn mặt tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng cuối cùng cũng cân bằng lại.
Phó Ngôn Châu cảm giác mình chỉ nhìn mấy giây mà lúc quay đầu lại cậu nhóc ở trên thảm trước sô pha đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại quả táo bị gặm không rõ hình dạng gì.
“Náo Náo?” Anh ta vô thức cúi xuống gầm bàn tìm, không có người.
Mẫn Đình: “Cậu ra ngoài tìm, có lẽ bò ra rồi.” Đọc Full Tại truyenggg.com
Náo Náo không biết đi nhưng bò rất nhanh.
Phó Ngôn Châu ra ngoài tìm, bên ngoài có dì, anh ta không lo lắng con trai bò mất không thấy: “Náo Náo?”
Dì đứng ở cửa phòng làm việc còn lại, chỉ vào bên trong: “Ở đây.”
Náo Náo bị Nghiêm Hạ Ngôn bế qua, ôm cậu nhóc trong lòng đang dạy cậu bé bài tập thể dục.
“Lúc tớ mang thai năm tháng cậu cho tớ ăn kẹo mừng, bây giờ hết ở cữ rồi mà hai người vẫn chưa công khai.” Thời Miểu nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Náo Náo, trêu cậu bé: “Chào con, mợ là cục cưng.”
Cô quay mặt hỏi Hạ Ngôn: “Không định công khai sao?”
Nghiêm Hạ Ngôn: “Thương Uẩn nói tớ rất miễn cưỡng, anh ấy nói miễn cưỡng vậy thì đừng công khai.”
Cô ấy dùng một tay bế Náo Náo, cầm cốc cà phê ở bên cạnh lên uống, “Giống như tớ để anh ấy chịu ấm ức vậy.”
Thời Miểu không nói hai người bọn họ, chỉ nói chính mình: “Tớ và Mẫn Đình, hai bọn tớ chưa bao giờ so đo với nhau.”
Nghiêm Hạ Ngôn ngay lập tức gửi câu vừa rồi cho Thương Uẩn: Anh xem Tiểu Thời với Mẫn Đình người ta kìa, hai bọn họ chưa bao giờ so đo nhau.
Thưng Uẩn: Anh cũng không so đo với em mà.
Nghiêm Hạ Ngôn: Không phải anh nói em rất miễn cưỡng sao? Lúc gặp ở hội sở anh hận không thể cách em tám trượng.
Thương Uẩn: Em bảo một mét là tám trượng ấy hả?
Thương Uẩn: Một trượng bằng 3.33 mét, 3.33×8=26.64 (mét)
Giây sau anh ta thu hồi tin nhắn cuối cùng lại.
Thương Uẩn: Sau này không so đo với em nữa.
Nghiêm Hạ Ngôn vứt điện thoại lên sô pha, nói với chính mình phải bình tĩnh lại, dù sao tuyến vú là của mình.
Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ cốc cốc hai cái, Thương Uẩn đi vào.
Anh ta chào hỏi với Mẫn Đình, đón Náo Náo từ trong lòng Hạ Ngôn, “Đưa con đi tìm bố con.” Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Ngôn một cái rồi bế cậu nhóc ra ngoài.
Thời Miểu cầm cốc nước ép bên cạnh tay lên uống, quay mặt ra ngoài cửa sổ cười.
Ánh hoàng hôn dần chiếu rọi vào trong phòng làm việc, mấy người tạm biệt nhau, Nghiêm Hạ Ngôn về cùng Thương Uẩn.
Buổi tối chưa đến 7 rưỡi Thời Miểu và Mẫn Đình đã dỗ con ngủ xong, sau đó là thời gian dành cho thế giới của hai người.
Quay lại phòng ngủ chính, Thời Miểu châm nến thơm mới mang đến hôm nay.
Hương gỗ rừng tựa như mùi hương trên người anh.
Từ lúc ở mấy tháng cuối thai kỳ cho đến khi ở cữ, gần ba tháng hai người không ở bên nhau.
Châm nến, Thời Miểu xoay người, bị người đàn ông ôm trong lòng.
Mẫn Đình tắt đèn ngủ, hôn lên môi cô.
Thời Miểu giơ tay ra sau sờ vào ngón áp út tay trái của anh, giúp anh tháo nhẫn.
Cô giơ tay ngược lại, tư thế không thuận tiện.
Mẫn Đình hôn cô: “Anh tự tháo.”
Thời Miểu đã sờ đến ngón áp út của anh, nhẹ nhàng xoay tháo nhẫn xuống.
Trước đó có một lần không tháo nhẫn, cuối cùng không biết tuột xuống khỏi tay thế nào. Sau khi xong việc tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được ở trong phòng tắm.
Cô để nhẫn cẩn thận, trong nụ hôn của anh hỏi anh: “Nhẫn của anh và nhẫn của em là một đôi sao?”
Mẫn Đình nói: “Ừ.”
Thời Miểu hôn sâu, chiếc nhẫn đó của anh từ lúc đeo lên tay chưa ngày nào anh quên đeo.
Mùi mát lạnh của nến chậm rãi lan tỏa từ phòng ngủ đến phòng tắm.
Dưới vòi hoa sen, từ đầu đến cuối Mẫn Đình để cô dựa vào trong lòng anh.
Tắm xong Mẫn Đình kiềm chế, sấy khô tóc hoàn toàn cho cô.
Mùi hương dịu dàng của dầu gội đầu tràn ngập trong khoang mũi của anh, mái tóc dài ướt sũng trong tay anh cũng dần khô, trở nên mềm mại hơn.
Thời Miểu ngẩng đầu nhìn anh: “Em không muốn ăn cơm cữ nữa, muốn ăn hoành thánh cà chua anh nấu.”
Mẫn Đình: “Sáng mai anh làm cho em. Lâu rồi không làm, vị chưa chắc đã ngon bằng trước đây.”
“Không sao hết.”
Sấy khô tóc xong Mẫn Đình cúi người bế cô.
Thời Miểu không phòng bị chút nào, được anh bế kiểu công chúa ở trong lòng.
Tất cả đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn ánh nến bập bùng.
Cô không phân biệt rõ được là mùi hương gỗ rừng của nến hay là hơi thở trên người của Mẫn Đình.
Cô không nhớ đã bao lâu rồi cô chưa trực tiếp tiếp nhận toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh.
Thời Miểu giống như trước đây, vòng tay ôm lấy vòng eo vững chãi của anh.
Mẫn Đình để đầu cô vào khuỷu tay mình, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
Cái bụng săn chắc của anh dán vào cái bụng gần như phẳng lì của cô.