Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 164


Máu tươi nhuộm đỏ lôi đài, Lục Diệp giương mắt nhìn lên, miêu yêu phía đối diện cúi thấp thân mình, một tay đè xuống đất, một tay đưa lên miệng, trên hai cánh tay nàng đều có một bộ móng vuốt, sắc bén vô cùng, nàng li ếm li ếm máu tươi trên móng vuốt, trong mắt tóe xạ quang mang yêu dị, miệng khe khẽ meo một tiếng, tựa hồ như đang khiêu hấn.

Khóe miệng nàng ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, nàng đã nhìn ra Lục Diệp chống đỡ hết nổi, thắng lợi chính đang vẫy tay với mình.

Thân hình nhanh nhẹn, nanh vuốt sắc nhọn, nàng há là một con mèo, đây căn bản là một con báo săn mới đúng.

Thân ảnh cúi rạp trên đất đột nhiên lướt đến, lúc nhào tới phụ cận bỗng chợt quẹo thật nhanh, ánh mắt Lục Diệp chuyển động, nhìn đến một bên, lúc đứng dậy, một đao đâm thẳng tới!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, ánh lửa bắn tung, thân ảnh miêu yêu hiển lộ ra, mũi đao đâm qua dán lên gò má nàng, lưỡi đao sắc bén lưu lại một đạo vết thương nhỏ mịn trên khuôn mặt búng ra sữa của nàng, nhưng nàng lại đang cười, bởi vì khắc này nàng đã dùng bộ móng vuốt giữ lại được trường đao của Lục Diệp!
Lục Diệp muốn rút đao, lại không thể rút về.

Móng vuốt nơi tay miêu yêu lập tức vung lên, trên móng vuốt chớp hiện linh quang.

Răng rắc một tiếng vang động, linh khí trường đao bồi bạn Lục Diệp mấy tháng ứng tiếng đứt gãy, chỉ còn lại nửa đoạn thân đao.

Thanh linh khí này là hắn đoạt được từ tên tu sĩ trắng nõn ở Thanh Vân Sơn, bên trong chỉ được gia cố một đạo cấm chế, tính là loại linh khí phẩm chấp kém nhất, tu vi tu sĩ trắng nõn kia không cao, không dùng nổi linh khí quá tốt.

Nhưng dù phẩm chất không cao, linh khí trường đao này ở trên tay Lục Diệp lại phát huy ra sức sát thương khó mà tưởng tượng, bởi vì hắn có thể gia trì Phong Duệ linh văn lên thanh trường đao này.

Đoạn đường này đi tới, tu sĩ Vạn Ma Lĩnh chết dưới trường đao ít nói cũng đến năm mươi sáu mươi người, nếu tính cả lần xa luân chiến trước mắt, con số đã phá trăm.

Tới hôm nay, thanh trường đao một đường làm bạn với Lục Diệp này cuối cùng cũng bị chém đứt!
Đông đảo tu sĩ phía Hạo Thiên Minh đều không khỏi biến sắc, linh khí trong tay tu sĩ bị đứt đoạn, thực lực tất sẽ giảm mạnh, đặc biệt là đối với Lục Diệp mà nói, sở dĩ hắn có thể vượt cấp giết nhiều lục trọng như vậy, để uẩn bản thân là một phần, thanh linh khí này cũng góp một phần công lao không nhỏ.

Ngược lại là phía Vạn Ma Lĩnh, ai nấy đều khẽ thở phào một hơi, đặc biệt là mấy tên cường giả Linh Khê Bảng, người nào cũng hiện lên ý cười rạng rỡ.


Ổn!
Vô luận Hạo Thiên Minh hay Vạn Ma Lĩnh, tất cả đều cho rằng trường đao trong tay Lục Diệp là một thanh linh khí phẩm chất cực tốt, từng tên tu sĩ lục trọng tiếp chiến bị chặt cho không có sức để đánh trả chính là minh chứng tốt nhất, linh khí trường đao này tuyệt đối là răng nanh của Lục Diệp!
Cho nên phía Vạn Ma Lĩnh một mực nghĩ cách bẻ gãy cho được chiếc răng nanh này, chỉ cần gãy mất chiếc răng nanh kia, như vậy phía Vạn Ma Lĩnh liền có thể đứng ở thế bất bại, những tu sĩ xuất trường trước đó, mỗi lần đều sẽ chọn lấy công đối công với Lục Diệp, không phải bọn hắn cảm thấy có thể thắng được Lục Diệp, mà là đang tính thử hủy đi đao trong tay Lục Diệp!
Đáng tiếc thẳng cho tới nay vẫn chưa có ai thành công, mãi đến khắc này, miêu yêu không phụ sự mong đợi của chúng nhân, bằng vào tốc độ mau lẹ và hai bộ nanh vuốt của bản thân, cuối cùng cũng làm gãy mất thanh đao dính đầy máu tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia!
Răng nanh đã gãy, tên đệ tử Bích Huyết Tông Lục Diệp này liền không còn dư địa để phản kháng.

Sát na khi trường đao đứt đoạn, miêu yêu hưng phấn vồ giết về phía Lục Diệp, hai tròng mắt sáng lấp lánh tràn đầy vẻ hưng phấn, nàng tựa hồ thấy được lượng lớn thưởng lệ đang ngoắc tay với mình, đồng thời nàng còn thấy được Lục Diệp vung lên chuôi đao đã gãy kia chém về phía mình!
Đổi thành trước đây, đối mặt với một đao như vậy nàng tất phải tận lực tránh né, rốt cuộc nàng sở trường tốc độ, nhưng sức phòng ngự của bản thân lại chẳng ra làm sao, thật bị Lục Diệp chặt một đao tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nhưng giờ đây nàng lại không tránh né, ngược lại đánh tới trong ngực Lục Diệp, móng vuốt nơi tay phải móc thẳng đến vị trí tâm tạng Lục Diệp.

Phốc phốc!
Máu tươi bắn tóe, móng vuốt miêu yêu đâm vào tâm tạng Lục Diệp, nhưng nàng lại cứng ngắc ở đó, ngước mắt nhìn lên Lục Diệp, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu:
- Sao ngươi lại!
Lục Diệp đá ra một cước, đạp bay miêu yêu trước mặt, còn ở giữa trời, nàng đã đưa tay ôm lấy yết hầu, lúc lảo đảo rớt đất, giữa hai tay tràn ra lượng lớn máu tươi, trong miệng mũi cũng có máu tươi tràn ra, ùng ục ục như thể muốn nói gì đó, lại không nói ra được, giãy dụa một lát, thần thái trong mắt tấn tốc tan biến.

Lục Diệp đưa tay ôm lấy ngực, hít một hơi thật sâu, cảm giác một phen, thương thế không nặng, còn chưa đâm tới tâm tạng.

Trong nháy mắt vừa rồi, hắn hoàn toàn có cơ hội thúc giục Ngự Thủ linh văn ngăn cản, nhưng trước mắt một thân linh lực của hắn càng đánh càng ít, hơn nữa tùy theo nuốt vào lượng lớn linh đan, linh lực cũng càng lúc càng mờ rít, cho nên nếu có thể tiết kiệm linh lực, hắn sẽ tận lực tiết kiệm linh lực, bởi thế tình nguyện chịu một ít thương nhẹ cũng không sao cả.

Toàn trường chết lặng, hắn xách theo đao gãy đi đến phía trước trận doanh Hạo Thiên Minh, khoanh chân ngồi xuống, từ trong túi trữ vật lấy ra thuốc bột chữa thương, bôi lên nơi ngực.

Vị Ương nhìn vào hắn, song quyền nắm chặt, cố nén xung động đi lên băng bó giúp hắn!
- Ngu xuẩn!
Phía Vạn Ma Lĩnh, một tên cường giả Linh Khê Bảng cắn răng mắng một tiếng, vừa rồi khi vũ khí Lục Diệp bị gãy, đấy tuyệt đối là thời điểm phía Vạn Ma Lĩnh cách thắng lợi gần nhất, đương thời miêu yêu kia chỉ cần cảnh giác hơn chút liền có cơ hội cực lớn để giết Lục Diệp, nhưng đứa này quá đắc ý quên hình, bị người một đao phong họng, chết mà không biết tại sao mình lại chết, đúng thật quá mức ngu xuẩn.

Trận chiến thứ bốn mươi kết thúc, còn thừa lại ba trận sau cùng, sắc trời cũng đã sáng tỏ!
Chẳng qua, đã không sao cả, trường đao Lục Diệp đã đứt, một thân thực lực tất suy giảm cực mạnh, ba trận chiến sau cùng vô luận thế nào đều có thể nắm xuống hắn.

Mấy tên cường giả Linh Khê Bảng liếc nhau, ai nấy đều thở dài một hơi.

Trước kia khi Lý Bá Tiên ký kết Thiên Cơ Khế, chẳng ai trong bọn hắn ngờ tới thế cục sẽ phát triển thành thế này, nguyên một đám đi lên xa luân chiến, dù Lục Diệp kia lợi hại đến đâu cũng chống không qua nổi mười lượt khiêu chiến.

Nhưng giờ há chỉ mười vòng, đã tận bốn mươi vòng!
Tới lúc này, điều bọn hắn cảm thấy may mắn nhất chính là Hàn Già Nguyệt kịp thời cung cấp tin tức, bằng không để cho đối phương khiêu chiến người cùng tu vi, sợ rằng sớm đã giết xuyên bốn mươi ba tông môn, đấy mới là chuyện cười khiến phía Vạn Ma Lĩnh mất mặt.

Trước lôi đài, ba tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đây là ba người của ba nhà tông môn cuối cùng còn chưa nghênh chiến, ba người này một người là Thánh Hỏa Giáo, nơi trán có một đóa liệt diễm như đang thiêu đốt, đây là tiêu chí thánh hỏa của bọn hắn, hai người còn lại cũng đều là đệ tử xuất thân đại tông môn nhị phẩm tam phẩm.

Bọn hắn được xếp ở sau cùng, tự nhiên có liên quan rất lớn đến xuất thân, đám người xuất trường trước đó, tông môn ở phía sau đều không cường đại như bọn hắn, cho nên mới bị xếp trước.

Bốn mươi người đi trước đã dùng máu tươi và tử vong trải bằng con đường thông đến vương tọa thắng lợi, tiếp theo mặc kệ là ai đăng trường đều sẽ có cơ hội cực lớn giành được thành quả chiến thắng.

Đây không chỉ can hệ đến thưởng lệ phong phú, mà còn can hệ đến tương lai bản thân, cho nên ba người đều muốn là đối tượng đăng trường tiếp theo.

Nhưng Thánh Hỏa Giáo dù sao chỉ là tứ phẩm, so với hai nhà còn lại thì vẫn kém chút, sau thoáng chốc ngập ngừng liền chủ động lùi ra sau một bước, ý tứ rất rõ ràng, hắn nhường cơ hội cho hai người kia.

- Hỗ Bình sư huynh, thế nào đây?
Một người trong đó mở miệng, ánh mắt hiện đầy vẻ kích động.

- Tử An sư đệ hỏi khó ra rồi, nếu ta nói ta trước, ngươi nhất định không đồng ý, nhưng nếu để cho ngươi lên trước, ta cũng không vui.

Hỗ Bình thấp giọng nói:
- Ở cái lúc như thế này, chúng ta cũng không thể phân ra thắng bại được.

- Đúng vậy, nhưng nói thế nào cũng phải có thứ tự.

Tử An gật đầu.

- Hay là vậy đi, để chính hắn chọn, hắn chọn ai, chính là người đó!
- Thế à! Cũng được!
Hai người thương nghị qua liền đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, ánh mắt ngước nhìn về phía Lục Diệp đang hưu chỉnh trên lôi đàn, như đang nhìn một người chết.

Ở gần phía Hạo Thiên Minh, Lục Diệp lặng lẽ cảm giác trạng thái bản thân, rất hỏng bét, dù có thời gian một nén hương để hưu chỉnh, song linh lực trong cơ thể lại chẳng khôi phục được bao nhiêu, chiến đấu liên tục thế này, giờ đây một thân linh lực của hắn chỉ còn lại chừng ba phần mười.

Thương thế trên thân tuy nhiều, song không có gì đáng ngại, loại thuốc bột trị thương Hoa Từ điều phối cho hắn có hiệu quả trị liệu cực tốt đối với ngoại thương, nhưng triệu chứng mất máu vẫn khiến hắn có chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, càng không rõ ràng còn phải đánh bao nhiêu trận, nhưng hắn biết, nếu có người tiếp chiến, vậy thì hắn nhất định phải đi ra.

Đây là con đường do chính hắn lựa chọn, đúng như hắn nói khi trước, hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn chờ chết.

Nén hương ở bên thiêu đốt hết, thời gian hưu chỉnh đã xong.

Lục Diệp chống đao gãy đứng dậy, từng bước tiến về phía trước.

Vị Ương há miệng, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng sau cùng vẫn không thốt đi ra.

Nàng vốn định nói cho Lục Diệp, chỉ cần đánh thắng ba trận nữa là được, nhưng nàng sợ sau khi mình nói ra câu này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của Lục Diệp, có đôi lúc biết xu thế tương lai chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Trên Kim Quang Đỉnh, bốn phía chật ních người, tu sĩ hai đại trận doanh hội tụ về đây đã vượt qua năm ngàn người, lúc Lục Diệp hưu chỉnh, thỉnh thoảng còn có tiếng người nói chuyện vọng lại, trường diện khá là náo nhiệt, nhưng khi hắn đi ra, trọn cả thiên địa đều theo đó bỗng chợt chết lặng.


Mấy ngàn đôi tròng mắt đổ dồn về bên này, ngay cả tu sĩ phía Vạn Ma Lĩnh cũng mất đi vẻ khinh miệt và đùa cợt khi trước, ánh mắt ai nấy nhìn hắn đều ngưng trọng dị thường.

Một tên tu sĩ ngũ trọng, vượt cấp chiến liền bốn mươi trận, chưa từng thất bại, chiến tích ngạo nhân như vậy không bất cứ kẻ nào được phép khinh nhờn, dù là tu sĩ phía trận doanh đối địch cũng phải dành cho hắn tôn trọng nhất định.

Có thể đoán được chính là, trong một đoạn thời gian tương lai rất dài, thân ảnh xách theo thanh đao gãy từng bước đi lên lôi đài đẫm máu kia sẽ là ác mộng của đông đảo tu sĩ Vạn Ma Lĩnh.

Trên lôi đài, Lục Diệp sừng sững đứng đó, gió núi gào thét bên tai.

Phía Vạn Ma Lĩnh, hai đạo thân ảnh đứng dậy, khắc sau, mấy ngàn đôi tròng mắt bén nhọn từ phía Hạo Thiên Minh chằm chằm nhìn qua, trong đó không thiếu cường giả Linh Khê Bảng, sát cơ bỗng chốc tuôn trào.

Hai tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh bị dọa cho suýt nữa rụt ngược trở về, trận thế này! Thật sự quá đáng sợ.

Trong lòng tên Hỗ Bình kia biết không ổn, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Không phải là muốn lấy hai đánh một, chỉ là muốn vị Nhất Diệp đạo hữu này tự chọn ra đối thủ thôi.

Tử An gật đầu phụ họa, tỏ ý chuyện mất mặt như lấy hai đánh một, bọn hắn không đáng đi làm.

Lục Diệp giơ lên đao gãy, chỉ vào Hỗ Bình, thần sắc bình tĩnh nói:
- Vậy thì ngươi đi.

Hỗ Bình nhướng mày, kinh hỉ không thôi.

Tử An mặc dù không tình nguyện, song vẫn phải lui về.

Hỗ Bình khẽ hít một hơi, đang định tự báo gia môn với Lục Diệp, bên tai đã truyền đến tiếng ầm vang, chỉ thấy đầu bên kia, thân hình dính đầy máu tươi của Lục Diệp như một mũi tên rời cung vồ giết về phía mình.

Hỗ Bình kinh hãi, đứa này mỗi lần lên đài đều sẽ tự giới thiệu, sao lần này không thốt nửa lời đã đánh rồi, đây là phát điên?
….


Bình Luận (0)
Comment