Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 165


Lục Diệp thay đổi trạng thái bình thường, chủ động phát lên tấn công, đây là điều tất cả mọi người đều không nghĩ tới, đồng thời cũng dẫn lên không ít người phía Vạn Ma Lĩnh nghi hoặc, cảm thấy liệu có phải hắn bởi vì linh khí gãy mất, cho nên có lòng muốn tìm chết!
Chớp mắt, hai người đã giao thủ, tiếng vang đinh đinh đương đương truyền ra, linh khí của hai bên không ngừng va chạm.

Hỗ Bình cũng là binh tu, linh khí trong tay cũng là đao, chẳng qua khác với đao của Lục Diệp chính là, đao của hắn rộng hơn rất nhiều, cũng ngắn thua một chút, đây là một thanh khảm đao truyền thống.

Thân là đệ tử xuất thân từ một nhà tông môn tam phẩm, thực lực bản thân Hỗ Bình vốn rất bất phàm, mặc dù không có chiến tích vượt cấp giết địch, song trong cùng tu vi, hiếm có ai là đối thủ của hắn.

Đặc biệt là một tay đao thuật đại khai đại hợp thi triển ra, tự có khí phách như cuồng phong cuốn thốc lá rụng, nếu nói đao của Lục Diệp lăng lệ vô song, tràn đầy tính xâm lược, như vậy đao của hắn liền là cuồng bạo, cương mãnh.

Nhưng sau khi giao thủ với tên ngũ trọng Lục Diệp này, hắn mới kinh hãi phát hiện, đao thuật của mình hoàn toàn không thi triển ra được, đúng là linh khí của đối thủ đã gãy mất, nhưng mình vẫn không thể chống lại được tốc độ và lực đạo của đối phương.

Mấy đao chém đi xuống, hắn liền khó mà ngăn được thế công lăng lệ từ đối phương, thân hình không còn chỗ để lui, hổ khẩu cũng tê dại tưởng như sắp nứt đến nơi, ở trong cảm giác của hắn, kẻ đang đối chiến với mình căn bản không phải một tên tu sĩ ngũ trọng, mà là một con mãnh thú huyết khí tràn đầy.

Cảm giác áp bách quá mạnh!
Keng một tiếng, thân hình Hỗ Bình ngã ngửa ra sau, linh khí trong tay thiếu chút bay ra, hắn muốn ổn định thân hình, nhưng dưới chân lại trượt ngã.

Trên lôi đài này đã chết quá nhiều người, máu tươi của từng tên nghênh chiến nhuộm đỏ toàn bộ Kim Quang Đỉnh, Hỗ Bình lần đầu lên đài nghênh chiến tự nhiên bởi vậy mà ăn lỗ lớn.

Đao quang sáng như tuyết chớp qua, Hỗ Bình cường hành ổn định thân hình, muốn giơ đao đi ngăn cản, nhưng đao quang kia lại xuyên qua linh khí của hắn, hung hăng chặt xuống.

Lúc này còn muốn ngăn cản đã không kịp, Hỗ Bình cũng rất có kinh nghiệm chém giết sinh tử với người, trong lòng quyết liều, vung đao chém tới nơi cổ Lục Diệp.

Khai chiến chẳng qua không đến mười nhịp thở, song phương giao thủ đã sinh tử tương kiến, dẫn lên bốn phía không ngừng kinh hô.

Trong mắt Hỗ Bình không có hoảng loạn, bởi vì hắn biết thanh đao gãy kia của Lục Diệp không cách nào làm gì được mình, linh khí đối thủ đúng thật có phẩm chất không sai, nhưng nếu đã gãy, vậy liền không khả năng phát huy ra uy năng vốn có, cho nên uy hiếp không lớn.


Nhưng đao này của hắn thì lại khác, chém tới cổ gáy Lục Diệp, nếu đối phương không thúc giục linh văn phòng ngự kia để ngăn cản, một đao này liền có thể phân ra sinh tử!
Như hắn sở liệu, khi linh khí hắn chém đến nơi cổ gáy Lục Diệp, ở vị trí đó lập tức hiện lên một mặt linh văn ngăn đỡ công kích này, song hắn không thu tay mà tiếp tục bức tới, mượn thế tiêu hao linh lực đối thủ.

Chỉ là cảm giác đau nhói từ nơi ngực truyền đến khiến hắn không khỏi thất kinh, có máu tươi phun ra, Hỗ Bình không quản được quá nhiều, vội vàng mượn lực phản chấn nhảy lùi ra sau.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngực mình bị chém ra một đạo vết thương dài cả thước, bảo giáp thiếp thân bị trực tiếp chém nát, linh quang tắt ngúm!
Da đầu Hỗ Bình không khỏi tê rần, không hiểu nổi chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Sở dĩ hắn dám ngăn đỡ đao của Lục Diệp, một là vì linh khí trong tay Lục Diệp đã đứt, uy năng giảm mạnh, hai là hắn có bảo giáp hộ thân, mặc dù phẩm chất bảo giáp này không cao, nhưng tốt xấu cũng có chút năng lực phòng hộ, hắn đã nhiều lần dựa vào bảo giáp này mà biến nguy thành an.

Nhưng giờ đây bảo giáp lại bị chém nát, không thể cung cấp cho hắn bất kỳ phòng vệ nào.

Chẳng phải linh khí của đối phương đã đứt gãy rồi ư? Sao còn sắc bén vậy được?
Đủ loại ý niệm chớp qua trong đầu, song hắn không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Lục Diệp đã tung thân lao đến, nhân khi hắn tâm thần bất ổn, một đao đâm thẳng tới.

Trên trường đao đã đứt mất một đoạn sáng ngời linh lực màu đỏ rực, cất chứa uy năng không gì không phá, Hỗ Bình hét lớn một tiếng, vội giơ đao ngăn cản.

Tiếng vang đinh đinh đương đương lần nữa vang lên, chớp mắt hai người đã quấn lấy nhau, giao phong không ngừng, nhưng trước đó tâm thần Hỗ Bình không ổn định, lần này liền bị áp chế toàn diện, chỉ cảm thấy thế công từ đối phương chẳng những lăng lệ vô song, hơn nữa còn liên miên không dứt.

Sau mười mấy nhịp thở, Hỗ Bình đột nhiên đứng ngây ra đó, đại đao trong tay giơ lên cao cao, lại đã vô lực chẻ xuống, hắn cúi đầu nhìn nơi ngực mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Nơi ngực, thanh đao gãy kia đã thuận theo vị trí bảo giáp nứt vỡ, không chút trở ngại đâm xuyên ngực hắn.

Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nhìn vào kẻ kẻ địch trước mắt, thần sắc bình tĩnh nói:
- Ta tên Lục Diệp! Bích Huyết Tông Lục Diệp!
Đá ra một cước, Hỗ Bình bay xa, ngã nhào trên đất, không nhúc nhích.


Lục Diệp thở dốc hổn hển, kéo lấy bước chân tập tễnh, lần nữa về lại vị trí khi trước, bó gối mà ngồi, ném một viên linh đan vào trong miệng, gục đầu xuống.

Trên Kim Quang Đỉnh, bầu không khí chết lặng.

Mãi lúc lâu sau, sư huynh của Hỗ Bình bước đến kiểm tra, phát hiện Hỗ Bình đã chết đến không thể lại chết!
Tiếng bàn luận xôn xao rộ lên, bầu không khí dần trở nên náo nhiệt!
Không ngờ Hỗ Bình lại bại! Ngay khi phía Vạn Ma Lĩnh đã tiệm cận thắng lợi, Hỗ Bình lại bị giết!
Phải biết, trận chiến này vốn là trận chiến kết thúc phân tranh do Vạn Ma Lĩnh đặc ý chuẩn bị sẵn, ở trong mắt bất kỳ ai, một khi linh khí đã đứt gãy, Lục Diệp khó có khả năng là đối thủ của Hỗ Bình.

Nhưng trên thực tế, Hỗ Bình chỉ chống được hai đao của Lục Diệp liền bị giết.

Lục Diệp cũng bị hắn chặt hai đao, chẳng qua đều bị Ngự Thủ linh văn hóa giải.

Một ít tu sĩ đã nhìn ra vấn đề, vẫn là thanh linh khí kia, dù đã gãy mất, song tựa hồ không quá ảnh hưởng đến uy năng.

Tu sĩ tên Tử An phía Vạn Ma Lĩnh không giấu được vẻ ngưng trọng, sắc mặt thoáng    có chút trắng bệch, thầm hô may mắn khi Lục Diệp chọn Hỗ Bình chứ không phải mình, bằng không người ngã xuống trong trận chiến vừa rồi khả năng cao chính là hắn.

Ai cũng tưởng Lục Diệp đã bị bẻ mất răng nanh, lại không ngờ, chiếc răng nanh đã gãy kia vẫn sắc bén không gì đỡ nổi!
Nhìn lên thân ảnh cúi đầu an tĩnh ngồi ở đó, phảng phất lúc nào cũng có thể ngã xuống, Tử An khẽ thở ra một hơi.

Mặc dù Hỗ Bình bị giết, lại không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn, trận chiến tiếp theo sẽ là hắn, nếu hắn bại! Vậy chỉ còn lại người Thánh Hỏa Giáo, tên Thánh Hỏa Giáo kia còn yếu hơn cả hắn và Hỗ Bình, tự nhiên càng không có hi vọng.

Cho nên vô luận thế nào, trận chiến này đều không thể thua!

Muốn thắng, liền không thể bị đối phương chém trúng, sức sát thương đến từ linh khí kia quá khủng bố, song hắn cũng là binh tu, lúc cận thân chém giết với ngươi, căn bản khó tránh miễn va chạm.

Nhất thời đầu lớn như cái đấu!
Không đợi hắn nghĩ ra đối sách, phía Vạn Ma Lĩnh đã có người mở miệng nhắc nhở:
- Tới giờ rồi!
Lý Bá Tiên hung hăng trừng mắt nhìn sang!
Ngay khi nén nhang vừa tắt, Lục Diệp đang cúi đầu nghỉ ngơi lần nữa ngước mắt nhìn lên, dưới ánh nhìn đăm đăm của mấy ngàn đôi tròng mắt, hắn vẫn như vừa nãy, chống lấy đao gãy đứng dậy, thân hình lảo đảo, bước chân hư phù.

Nguyên một đám tu sĩ Vạn Ma Lĩnh mí mắt hơi nhảy, bộ dạng này của Lục Diệp như thể sẽ đổ xuống bất cứ lúc nào, nhưng thực tế chứng minh, một khi đứa này chém giết với địch thủ, lập tức liền sẽ trở nên long tinh hổ mãnh.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến hắn chiến liền hơn bốn mươi trận, sợ rằng chúng nhân đều sẽ tưởng rằng đứa này đang giả bộ.

Không ai biết, đến cùng là tín niệm và ý chí nào đáng chống đỡ cho tên tu sĩ khu khu ngũ trọng kia không đổ giục xuống, thậm chí còn có thể đánh đâu thắng đó trên lôi đài đã nhuộm đầy máu tươi.

Tử An đi ra, song phương tự báo gia môn.

Tai Lục Diệp lùng bùng ù đặc hết cả, đây là do tinh lực tiêu hao quá độ tạo thành, đã không nghe rõ người kia đang nói cái gì, nhưng những chi tiết râu ria này, đại sư tỷ sẽ nhớ giùm hắn.

Oanh!
Nháy mắt, lnh lực nổ tung, hai đạo thân ảnh lao vào chém giết lẫn nhau, tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia không bị chiến tích khủng bố của Lục Diệp dọa sợ, thậm chí không lựa chọn thủ thế mà lại chủ động nghênh chiến, cùng là binh tu, ai nấy đều biết tấn công mới là phương thức phòng thủ tốt nhất!
Tiếng linh khí va đụng truyền đến, hai đạo thân ảnh không ngừng xê dịch xuyên thoa trên lôi đài, tia lửa bắn tung.

Tâm tạng chúng nhân Vạn Ma Lĩnh tưởng như đều nhấc lên cổ họng, bởi vì bọn hắn biết, nếu trận chiến này mà thua liền thật không còn cơ hội, dù còn thừa lại một tên Thánh Hỏa Giáo, nhưng thực lực tên Thánh Hỏa Giáo kia so ra còn kém Hỗ Bình, cũng kém cả Tử An, nếu để hắn đối đầu Lục Diệp thì chỉ có con đường chết.

Ba nhịp thở, năm nhịp thở, mười nhịp thở, hai mươi nhịp thở, năm mươi nhịp thở!
Chúng tu Vạn Ma Lĩnh chăm chú theo dõi tình hình chiến đấu, trong lòng dần thở phào một hơi, chiến cuộc ổn định!
Ai nấy đều thầm khen, không hổ là xuất thân tông môn nhị phẩm, phần để uẩn đó đúng thật mạnh hơn người khác một chút, trong đám người nghênh chiến khi trước, không một ai có thể giao phong chính diện với Lục Diệp thời gian dài như vậy mà không xuất hiện dấu hiệu bại suy.

Tuy có người kiên trì được rất lâu dưới tay Lục Diệp, song đấy là bị đè lên đánh, một lòng muốn tiêu hao linh lực Lục Diệp, đặt định cơ sở thắng lợi cho kẻ đến sau, còn đương cự chính diện với Lục Diệp lâu như vậy thì đây là người đầu tiên.


Thực lực cỡ đó, nghiễm nhiên đã có vốn liếng để vượt cấp chiến đấu.

Giờ này khắc này, Lục Diệp càng đánh càng thanh tỉnh, mặc dù lỗ tai vẫn lùng bùng vang dậy, thậm chí trước mắt đã thỉnh thoảng xuất hiện một ít ảnh tượng mơ hồ, nhưng áp lực phía đối diện truyền đến lại nói cho hắn biết, đây là một đối thủ có lực đạo và tốc độ không thua kém gì hắn.

Đối phó đối thủ như vậy, chỉ có tốc chiến tốc thắng.

Lục Diệp biết tình hình bản thân, một thân linh lực đã không còn nhiều, cứ tiếp tục đánh thế này, hắn nhất định là bên không kiên trì được trước, một khi linh lực hao hết mà vẫn chưa giải quyết đối thủ, như vậy hắn chỉ còn nước chờ chết.

Ý niệm chớp qua trong đầu, đối mặt với một kích đối phương bổ tới, hắn không ngăn cản trốn tránh, mà cũng bổ ra một đao nhắm tới đối phương.

Một đao này dọa cho tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia hơi nhảy, Lục Diệp dám ăn một kích của hắn, hắn lại không dám ăn một đao của Lục Diệp, vô số tính mạng trước đó đã nói cho hắn biết một chân lý, linh khí trong tay Lục Diệp mạnh đến phi lý, đây căn bản không phải linh khí mà tu sĩ cấp thấp có thể có.

Hắn vội vàng trốn tránh.

Tiết tấu nháy mắt bị đánh loạn, vốn hắn và Lục Diệp đang công đối công, đây đó còn có thể đánh ngang tay, nhưng khi hắn bắt đầu chuyển sang phòng thủ, trong lòng đã mất nhuệ khí đương sơ, lập tức trở nên bó tay bó chân.

Trong lúc hắn giật lui, Lục Diệp đã liên tiếp bổ bảy, tám đao, mặc dù không thể công mãi, nhưng thế cục đã bắt đầu xoay chuyển, từ trường diện trước mắt thấy, Lục Diệp đã dần chiếm cứ thượng phong, từ từ áp chế đối thủ.

Người kia hiển nhiên cũng biết tiếp tục thế này không phải cách hay, ngay khi hắn đang suy nghĩ đối sách, răng rắc, một tiếng vang động truyền ra, trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Giương mắt nhìn lên, hồn vía lên mây, linh khí của mình đã bị chém đứt!
Lục Diệp chiến liền hơn bốn mươi trận, trừ linh khí trường đao của hắn bị phía Vạn Ma Lĩnh tìm đủ mọi cách chặt đứt ra, hắn còn chưa từng chặt đứt qua linh khí kẻ địch.

Phong Duệ linh văn đúng thật cường đại, nhưng bản thân linh khí cũng rất kiên cố, những đối thủ trước đó hoặc là bị hắn chém chết sau vài đao, hoặc là không giao phong chính diện, hắn tự nhiên không có cơ hội để làm thế.

Nhưng người trước mắt thì khác, vừa nãy song phương lấy công đối công, mỗi lần giao phong đều là linh khí đây đó cứng đối cứng! Dù không phải lần nào Lục Diệp cũng thúc giục Phong Duệ linh văn, song linh khí trong tay đối phương vẫn không chống nổi.

Trường đao thuận thế chẻ xuống, mang theo một chùm máu tươi!
….

Bình Luận (0)
Comment