Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1000 - Chương 1000: “Ngươi Là Ai?” 2

Chương 1000: “Ngươi là ai?” 2 Chương 1000: “Ngươi là ai?” 2

Hạ Binh đem trường thương quét ngang, phá nát thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền đánh úp, nhìn khuôn mặt Lý Bá Tiên, hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi là Lý Bá Tiên!”

Lại nói kiếm tu này làm sao cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, thì ra là người này.

Đều là quái vật từ Linh Khê cảnh tấn thăng lên, đều từng lăn lộn qua Linh Khê chiến trường, Hạ Binh sao có thể không biết đại danh của Lý Bá Tiên, đây chính là quái vật lấy tu vi Thiên Bát kỳ chiếm cứ mười thứ hạng đầu Linh Khê bảng, là cường giả hắn đã từng một lần ngưỡng mộ.

Nghe nói Lý Bá Tiên là bởi vì linh khiếu vỡ nát cho nên không có cách nào thăng cấp Thiên Cửu, không biết từ lúc nào hắn ta đã tới chiến trường Vân Hà.

Chẳng trách có thực lực cường đại như vậy, đã là Lý Bá Tiên, vậy thì hiểu rõ rồi.

“Ngươi là Phong Nguyệt Thiền?” Hạ Binh lại nhìn sang một bên.

Xác định thân phận của Lý Bá Tiên, đoán ra Phong Nguyệt Thiền cũng không khó, hai người này cho tới bây giờ đều là như hình với bóng, hơn nữa thân phận nữ pháp tu cũng tương ứng.

Hắn lại nhìn về phía Lục Diệp: “Ngươi là ai?”

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền có thực lực hùng hồn như vậy còn có thể lý giải, dù sao ở Linh Khê cảnh hơn mười năm cũng không phải chuyện đùa, người mang mặt xan mặt nhọn này lại là thần thánh phương nào?

Tu vi của người này còn thấp hơn Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền một tầng, nhưng khi phát huy ra thực lực lại không kém hai người kia chút nào, đây là quái vật từ đâu xuất hiện.

Đối mặt câu hỏi của Hạ Binh, Lục Diệp cũng không có ý muốn trả lời, thừa dịp đối phương không có hành động, hắn tranh thủ thời gian khôi phục bản thân.

Trên người hắn tràn đầy máu tươi, từng vết thương tuy rằng không tính nghiêm trọng thế nhưng số lượng lại rất nhiều, ngay cả tay phải cầm đao, lòng bàn tay đều nứt ra, máu tươi nhuộm đỏ chuôi đao.

“Mà thôi.” Hạ Binh không được đáp lại, lơ đễnh, nhếch miệng cười nói: “Không nghĩ tới, Lý Bá Tiên cùng Phong Nguyệt Thiền đại danh đỉnh lại sắp chết trên tay ta, thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tình thế thay đổi a!”

Hắn tỏ ra vẻ mặt thắng chắc ba người, lúc nói dứt lời, một bước bước ra, trong thời gian ngắn đã đến trước mặt Lý Bá Tiên, thương ra như rồng, thẳng hướng mặt Lý Bá Tiên đánh tới, trong ba người hắn cho rằng uy hiếp lớn nhất là kiếm tu Lý Bá Tiên, đương nhiên là giết càng sớm càng tốt.

Khi Lục Diệp đánh tới, hắn cũng nhào tới, Phong Nguyệt Thiền còn đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp.

Phi kiếm lướt qua không quấy nhiễu được trường thương, từng đạo phi kiếm bị linh lực hung mãnh phun trào làm bay ra ngoài, trong chớp mắt trường thương đã đánh tới trước mặt Lý Bá Tiên.

Đối mặt với một đòn này, Lý Bá Tiên không hề có ý trốn tránh, phi kiếm dựng thẳng trước người, đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, chủ động nghênh đón.

Kiếm khí hoành hành, thương mang kinh lôi, hai đạo thân ảnh thoáng qua.

Lý Bá Tiên trực tiếp nửa quỳ xuống cách đó hơn mười trượng, tay ôm bụng, máu tươi đỏ thẫm theo kẽ ngón tay chảy ra.

Gò má Hạ Binh cũng xuất hiện một vết thương.

Cảm giác đau đớn khiến hắn giận tím mặt, mình lại bị một tu sĩ cảnh giới tầng bốn làm cho bị thương!

Thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền ập tới, Hạ Binh một thương quét ra phá hủy thuật pháp kia, hắn ta lập tức xoay người, lại giết về phía Lý Bá Tiên, sát khí hùng hồn.

Mới bước ra được một bước, Lục Diệp đã đâm ngang ra, Bàn Sơn Đao chém xuống, ánh đao lập lòe mà đến.

“Cút!” Hạ Binh gầm lên, nâng thương nghênh tiếp, nhưng khi giao đấu hắn liền phát giác được có chút không thích hợp, giờ phút này đao chém của binh tu tầng thứ ba này so với vừa rồi còn nhanh hơn, càng thêm mạnh mẽ.

Sau vài tiếng giòn vang, Lục Diệp bị đánh bay ra ngoài, rơi đến bên cạnh Lý Bá Tiên, cánh tay phải cầm đao không ngừng run rẩy.

Hạ Binh biểu tình kinh ngạc ...

Lúc trước khi giao thủ với Lục Diệp, hắn cơ bản chỉ cần một kích cũng có thể đánh lui được hắn, nhưng vừa rồi đối phương lại có thể đỡ được mấy thương của hắn, dường như thực lực của đối phương đột nhiên tăng lên rất nhiều, điều này rõ ràng không bình thường.

Giương mắt nhìn lại chỉ thấy linh lực và khí huyết quanh thân Lục Diệp mãnh liệt cuồn cuộn, linh lực màu lửa đỏ giao hòa với khí huyết của Ân Hồng , khí cơ bừng bừng, chẳng những như thế, Hổ Phách vẫn luôn nằm ở trên vai hắn, khí huyết cũng đang giao hòa với Lục Diệp, khiến cả người Lục Diệp đều bị phủ lên một tầng vầng sáng màu đỏ sậm.

Đây là... sử dụng bí thuật gì?

Hạ Binh không nhìn thấy được chính là, trên lồng ngực Lục Diệp, một đạo linh văn dính máu đang tiếp tục phát huy tác dụng.

Thứ huyết nhiễm này Lục Diệp rất ít dùng, bởi vì cho tới tận bây giờ, địch nhân mà hắn gặp phải rất ít người có thể khiến hắn lâm vào khổ cực, hoặc là đối phương không chịu nổi một kích, hoặc là chính bản thân hắn không chịu nổi một kích...

Huyết nhiễm là loại linh văn cần thời gian lắng đọng, chậm rãi phát huy tác dụng, do đó rất khó dùng.

Nhưng lần này lại không giống như vậy đối chiến với một tên cảnh giới tầng thứ bảy, nếu quả thật không phải là đối thủ thì cũng thôi đi, hiện tại ba người liên thủ mới miễn cưỡng giữ được tính mạng trong tay đối phương, Huyết Nhiễm Linh Văn có thể phát huy được tác dụng rồi.

Gần như ngay khi bắt đầu giao chiến Lục Diệp đã tạo ra đạo linh văn này ngay trên lồng ngực của mình.

Khi bản thân hắn không ngừng bị thương, máu tươi chảy xuôi, huyết nhiễm tích lũy rốt cục làm cho thực lực của hắn xảy ra một sự thay đổi về chất.

Bây giờ tuy hắn vẫn có tu vi tầng thứ ba nhưng khả năng phát huy ra thực lực lại không kém tầng thứ tư của bản thân, hơn nữa còn đang tăng lên, có lẽ có hi vọng đạt tới trình độ tầng thứ năm! Nếu thật sự như thế, vậy thì có tư cách đánh một trận với đối phương mà không phải như trước mắt, dùng hết toàn lực chỉ có thể bảo vệ tính mạng không chết.

Hạ Binh tuy rằng cảm thấy Lục Diệp có chút không thích hợp, nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải lúc để suy nghĩ những thứ này, đấu chiến đến tận đây, ai cũng sẽ không lùi bước, không phải ngươi chết thì ta vong.

Bên cạnh Lục Diệp, Lý Bá Tiên đứng dậy, sử dụng linh lực làm mất đi vết thương của mình, phi kiếm rải rác ở bốn phía bay vút trở về, hắn dùng trường kiếm chỉ một cái, quát khẽ: “Lên.”

Hai bóng người đồng thời lao ra tập kích Hạ Binh, Phong Nguyệt Thiền cũng đồng thời ra tay, không cầu đả thương địch thủ giết địch, chỉ cầu phân tán tinh lực của kẻ địch, giảm bớt áp lực cho Lý Bá Tiên và Lục Diệp.
Bình Luận (0)
Comment