Chương 999: “Ngươi là ai?”
Chương 999: “Ngươi là ai?”
Hạ Binh được thế không buông tha, đuổi theo không bỏ, trường thương trong tay như rồng đâm về phía Lý Bá Tiên đang bay ngược, thế muốn đuổi cùng giết tận.
Linh lực quanh thân Phong Nguyệt Thiền bắt đầu khởi động, lượng lớn sương mù bỗng nhiên xuất hiện, nhiệt độ bốn phía đột ngột giảm xuống, Hạ Binh nhất thời không để ý, đầu đụng vào trong hàn khí, hàn khí ngưng băng, băng tinh lan tràn, rất có xu thế muốn đóng băng Hạ binh ở trong đó.
Nếu là cùng tu vi khẳng định sẽ không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của phương pháp này, nhưng tu vi của Hạ Binh so với Phong Nguyệt Thiền còn cao hơn ba tầng tiểu cảnh giới, lúc phát hiện không ổn thì thân thể run rẩy, linh lực phun trào, băng tinh bao phủ bên ngoài thân ầm ầm vỡ vụn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Nguyệt Thiền cách đó không xa, tâm niệm khẽ động, mấy đạo ngự khí bắn ra đánh vào pháp khí Linh Tán kia.
Lực đánh cực lớn khiến Phong Nguyệt Thiền bay thẳng ra ngoài, chật vật rơi xuống đất.
“Thích cứu người đúng không!” Hạ Binh cắn răng, thân hình thoát ra, thẳng hướng Phong Nguyệt Thiền giết tới.
Đúng lúc này, Lý Bá Tiên cầm phi kiếm hướng tới Hạ Binh để giết, cùng lúc đó, Lục Diệp cũng tay kéo trường đao từ phía sau Hạ Binh đánh tới, đao quang màu lửa đỏ hiện lên, một đao bổ xuống, tấn công phía trước cùng sau với Lý Bá Tiên.
Nhưng dù cho hai người phối hợp ăn ý thì tu vi chênh lệch lớn cũng khó có thể đánh lại, chỉ giao thủ ba chiêu, hai người đã lần lượt bay ra, phun ra ngụm máu tươi.
Thuật pháp của Phong Nguyệt Thiền lại đánh tới, quấy nhiễu Hạ Binh.
Trong động, Y Y đang cầm Cửu Trận Đồ, liều mạng rút ra linh lực rót vào trong đó, nhìn trong trận đồ có mấy thân ảnh đang không ngừng chuyển động, giao đấu kịch liệt,trong lòng thầm lo lắng.
Tu vi hiện giờ của nàng so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, theo lý mà nói, nàng có thể điều khiển Cửu Trận Đồ, trợ giúp cho đám người Lục Diệp.
Nhưng nàng có lòng mà không thể thực hiện được, chỉ vì bốn người trong Cửu Trận đồ đều là tu sĩ Vân Hà cảnh, giao đấu kịch liệt dẫn đến trận đồ kích động, nàng phải dùng hết toàn lực mới có thể duy trì Cửu Trận đồ, một khi nàng không duy trì được Cửu Trận đồ, Hạ Binh sẽ có cơ hội thoát ra.
Cho nên nàng không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, chỉ có thể duy trì Cửu Trận Đồ như vậy.
Trong rừng Loạn Thạch Lâm, Lục Diệp và Lý Bá Tiên lần lượt tấn công Hạ Binh, lần lượt bị đánh bay ra ngoài, mỗi một lần đều vô cùng chật vật.
So sánh với bọn hắn, tình cảnh của Phong Nguyệt Thiền tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không dám chủ quan chút nào, thuật pháp trong tay tách ra gần như không có ngừng lại, bởi vì một khi nàng dừng lại một chút, Lục Diệp và Lý Bá Tiên sẽ phải chết một người.
Từ khi tu hành đến nay, bất kể là Lục Diệp hay là Lý Bá Tiên, hay là Phong Nguyệt Thiền là chưa bao giờ trải qua tranh đấu hung hiểm như vậy, giống như đi xiếc trên vách núi cao vạn trượng, bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn tới cái chết.
Biểu cảm khinh thường của Hạ Binh chậm rãi thu lại, tình hình chiến đấu phát triển ngoài dự liệu.
Sau khi xác định tu vi của ba người đối thủ, hắn vốn tưởng rằng giết chóc nghiêng về một phía, nhưng biểu hiện của ba người đối thủ lại làm cho hắn rất kinh ngạc.
Trong tình hình như vậy, cho dù ba người này liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, tuy hắn lẻ loi một mình nhưng dựa vào tu vi cường đại vẫn chiếm nhiều ưu thế, nhưng trên thực tế hắn khó mà giết chết bất cứ ai trong ba người này.
Mỗi khi hắn muốn hạ đòn kết liễu đối với một người trong đó, hai người khác đều liều mạng ngăn cản, nhất là kiếm tu kia, phi kiếm xuyên tới xuyên lui, sát phạt kinh người làm cho người ta phiền không chịu nổi.
Hắn nhiều lần đều muốn liều mạng đem kiếm tu này giết chết cho xong, nhưng cuối cùng vẫn là không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục như vậy chiến đấu, chậm rãi tìm kiếm cơ hội, thân ở trong khu vực săn bắn, nếu là bản thân bị trọng thương, vậy kế tiếp cũng chỉ có thể dưỡng thương.
Thương thế của binh tu và kiếm tu đang tăng thêm từng chút một, cục diện đối với hắn là có lợi, cuối cùng sẽ có một thời điểm, hai người này sẽ có một người ngã xuống, đến lúc đó hai người còn lại sẽ không đủ lực để đánh hắn.
Nếu trước ngày hôm nay có người nói cho hắn biết, mấy tu sĩ cảnh giới tầng thứ ba có thể cùng hắn đánh, hắn khẳng định sẽ xì mũi coi thường, nhưng mà giờ phút này, hắn đang trải qua chuyện như vậy.
Không thể tưởng tượng nổi!
Ba người này, nhất định không phải hạng người không có tiếng tăm gì, nhất là kiếm tu và pháp tu kia, càng giao thủ, hắn càng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc khác thường.
Lại là một vòng giao đấu kịch liệt, Lý Bá Tiên và Lục Diệp lần lượt bị đánh lui, thân ở giữa không trung, khuôn mặt của Lý Bá Tiên vỡ nát, trên trán có một điểm đỏ thẫm, máu tươi chảy ra.
Vừa rồi nếu không phải hắn lùi nhanh, cũng không chỉ đơn giản là trên trán xuất hiện một điểm đỏ thẫm như vậy, chỉ sợ ngay cả đầu cũng bị một thương đâm thủng.
Cũng may nhờ có Lục Diệp ở thời khắc mấu chốt dùng một đao bổ vào trường thương của đối phương, tạo ra cơ hội chạy trốn cho hắn.
Khuôn mặt vỡ vụn rơi lả tả xuống, lộ ra gương mặt kiên nghị của Lý Bá Tiên, mặc dù trận chiến này hắn không nhìn thấy bất kỳ hi vọng thắng nào, nhưng thế cục đến tận đây, chỉ có tử chiến!