Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 998 - Chương 998: Một Tia Hưng Phấn Nho Nhỏ 2

Chương 998: Một tia hưng phấn nho nhỏ 2 Chương 998: Một tia hưng phấn nho nhỏ 2

Trong lòng Hạ Binh nghiêm nghị, đồng thời lại tràn đầy ham muốn.

Trận đồ a, đây chính là đồ tốt, ba người này cũng không biết lai lịch gì, tu vi không cao, trên người lại có bảo vật như vậy, nếu có thể giết đối phương vậy bảo vật này chính là của hắn.

Vừa nghĩ tới đây, hắn không còn do dự nữa, di chuyển ngang nhiên, xông thẳng về phía Lục Diệp đang đứng.

Sở dĩ Lục Diệp làm thế đương nhiên là bởi vì trước đó đã bại lộ tu vi của bản thân, một tên cảnh giới tầng thứ bảy thấp hơn hắn trọn vẹn tầng bốn, hắn tự tin dùng một thương là có thể giết chết được!

Tốc độ của hắn cực nhanh, khoảng cách hơn mười trượng chỉ hai bước đã tới, trong thời gian ngắn đi tới trước mặt Lục Diệp, đâm ra một thương.

Một thương không chút hoa mỹ này lại tạo cho Lục Diệp một cảm giác nguy hiểm, da thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng đau đớn, Bàn Sơn Đao ầm ầm ra khỏi vỏ, linh lực phun trào rót vào trong trường đao, nghiêng nghiêng vung lên, chém lên trường thương của đối phương.

Khoảnh khắc đao thương chạm nhau tầm mắt Lục Diệp hơi co lại, chỉ vì một thương này của đối phương, một đao vung tới giống như chém vào một khối bàn thạch.

Một thương vốn đâm vào lồng ngực hắn bị hất lên một tấc.

Thương đaovừa giao phong đã rơi vào nguy cơ sinh tử, đây là cảm giác áp bách mà tu sĩ tầng thứ bảy mang đến, mà đối phương hiển nhiên không hề sử dụng toàn lực.

Trong Linh Khê cảnh, Thiên Tứ và Thiên Thất là hai ranh giới, một khi vượt qua thực lực sẽ có tiến bộ rất lớn, Vân Hà cảnh sao có thể khác?

Cho nên ở trong khu vực săn bắn này, chỉ có tu sĩ trên tầng thứ bảy mới có tự tin để độc thân độc hành, đương nhiên, mọi việc đều không có tuyệt đối, tính cách các tu sĩ khác nhau, không loại trừ một ít cảnh giới tầng sáu thực lực cao gan lớn, không muốn kết bạn mà đi với người khác, giống như pháp tu trước kia Lục Diệp cùng Y Y liên thủ chém giết chính là...

Một mặt Linh văn ngự thủ khéo léo xuất hiện ở trước mặt Lục Diệp, đồng thời thân thể hắn toàn lực ngửa về phía sau.

Trường thương đâm qua, ngự thủ nghiền nát, Lục Diệp chỉ cảm thấy cổ mình truyền đến đau đớn như bị lửa đốt.

Còn không đợi hắn đứng dậy, trường thương của đối phương như trường côn vỗ xuống.

Lục Diệp đụng một chút trực tiếp bị nện trên mặt đất, chỉ cảm thấy từ bả vai đến bụng, một mảnh chết lặng.

Trong mắt Hạ Binh hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới một tên cảnh giới tầng ba lại có thể chống đỡ được một thương của mình, nhưng mà cũng chỉ thế thôi, Lục Diệp bị gã đập trên mặt đất, linh lực bi làm loạn, nhất thời không thể động là một mục tiêu sống.

Hắn đang muốn thu thương đâm tiếp thì kiếm minh đã vang lên, sau lưng có từng đạo hung tàn ác liệt đánh tới.

“Kiếm tu!”

Hạ Binh trước tiên có phán đoán, cho dù hắn xác định ba tu sĩ Hạo Thiên Minh này tu vi không bằng hắn cũng không dám lơ là một kiếm tu sát phạt.

Vội vàng quay người, mảng lớn lưu quang phi kiếm rơi vào tầm mắt, hắn lập tức dơ lên trường thương, từng đoá từng đoá thương hoa nở rộ.

Tiếng leng keng liên tiếp vang lên kèm theo tia lửa lập lòe, phi kiếm đánh úp tới đều bị ngăn lại.

Ở trong từng đạo phi kiếm kia còn kèm theo lượng lớn thuật pháp, phi kiếm cùng thuật pháp tại thời khắc này hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, liên miên bất tuyệt, thật sự là ngươi phương ta thượng tràng, phi thường náo nhiệt.

Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền từ nhỏ đã cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã chân chính, Phong Nguyệt Thiền vì Lý Bá Tiên mà tình nguyện ở lại Linh Khê cảnh hơn mười năm không thăng cấp, ràng buộc giữa hai người so với Lục Diệp và Y Y còn thâm sâu hơn nhiều.

Phối hợp lại tự nhiên là hồn như thiên thành, không hề có sơ hở.

Hạ Binh thần sắc trở nên căng thẳng bởi vì sự tình có chút không thích hợp.

Tu vi của kiếm tu và pháp tu cao hơn một tầng so với tên binh tu kia, nhưng ba tên này, bất luận là ai đều có được thực lực vượt xa tu vi của bản thân.

Ba người này tuyệt đối là xuất thân đệ tử tinh nhuệ nhất của đại tông môn đỉnh lưu!

Trong lòng cảnh giác, còn có một chút hưng phấn.

Hắn xuất thân không tính là tốt, đến từ một tứ phẩm tông môn, tuy là dùng ba trăm sáu mươi khiếu tấn chức Vân Hà nhưng so với những thiên tài chân chính kia vẫn kém rất nhiều, năm đó hắn ngay cả Linh Khê bảng cũng không thể leo lên được.

Nếu như tất cả mọi người đều là tu vi Linh Khê cảnh, ba người trước mắt này bất luận là ai đều là người hắn cần ngưỡng mộ sùng bái, nhưng trước mắt hắn lại có thể dựa vào chênh lệch tu vi lấy một địch ba.

Xuất thân tốt thì sao, thiên tư tốt thì như thế nào, ở trước mặt chênh lệch tu vi tuyệt đối, cũng phải chết!

Cũng không biết vì sao hắn đột nhiên cảm giác được Kiếm tu này có chút quen mắt cùng Pháp tu, mình mơ hồ đã gặp qua ở nơi nào...

Lúc Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền dây dưa với Hạ Binh, Lục Diệp vội vàng đứng dậy kéo ra khoảng cách giữa mình và Hạ Binh, đưa tay lau cổ một cái, trên tay tất cả đều là máu tươi.

Âm thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ sẽ bị địch nhân một thương nổ nát cổ, dựa vào tu vi cảnh giới tầng ba đối chiến một cảnh giới tầng bảy nguy hiểm thật sự quá lớn, bất luận sai lầm gì đều có thể dẫn đến cái chết.

“Đi!”

Hạ Binh bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, mấy đạo lưu quang ngự khí trống rỗng xuất hiện phá vỡ phi kiếm cùng thuật pháp quấy nhiễu của hai người Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền.

Cảnh giới thứ bảy ngự khí, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền nào dám đối chọi trực diện?

Pháp khí giống như linh tán kia được tế ra, mặt ô mở ra ngăn ở trước mặt hai người.

Có tiếng vang soạt soạt truyền ra, trên mặt ô chợt hiện linh quang, mỗi một tiếng động phát ra, thân thể Phong Nguyệt Thiền liền lui về phía sau một bước.

Thật vất vả mới đỡ được tất cả ngự khí, Hạ Binh đã phá vỡ hàng bảo vệ của phi kiếm, xung phong đến gần.

Lý Bá Tiên vung trường kiếm trong tay lên, rất nhiều phi kiếm quanh quẩn bên người hóa thành một con kiếm long, nghênh đón Hạ binh.

Khi hai đạo thân ảnh va chạm, kiếm long phân tán, thân thể Lý Bá Tiên như bao tải rách tung bay ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment