Chương 997: Một tia hưng phấn nho nhỏ
Chương 997: Một tia hưng phấn nho nhỏ
Trên chiến trường Vân Hà thật ra có không ít người đeo mặt nạ, thứ này giá cả không đắt, kiểu dáng đa dạng, ở một số nơi không tiện dùng thân phận thật gặp người khác thì việc mang mặt nạ có thể tạo ra hiệu quả che giấu thân phận nhất định.
Hạ Binh này cũng không biết mắc bệnh gì, không thích thứ mặt nạ này lắm, giờ phút này thế lớn lực mạnh, muốn lấy thế đè người.
“Ta đếm ba tiếng, gỡ mặt nạ của các ngươi xuống.”
Thanh âm Hạ Binh lạnh như băng, nếu không phải địa hình bất tiện, trận doanh đối phương hắn cũng đã giết tới rồi, ba người kết bạn mà đi rõ ràng tu vi sẽ không quá cao, mấy ngày nay hắn giết qua một ít tu sĩ như vậy, không một người nào có thể đánh thắng.
“Một!”
“Hai!”
Tiếng thở dài rất nhỏ truyền ra, Lý Bá Tiên đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình.
Nhớ ngày đó ở Linh Khê chiến trường hắn cũng là nhân vật hô mưa gọi gió, nói tới Đan Tâm Môn Lý Bá Tiên, ai mà không kiêng kị? Nhưng từ khi tiến vào chiến trường Vân Hà này hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự bất lực nhỏ yếu.
Ngay lúc Lý Bá Tiên sắp gỡ xuống khuôn mặt của mình, Lục Diệp bỗng nhiên từ phía sau hắn lao ra, giơ tay chém ra một đao, đao mang như trăng lưỡi liềm chém về phía trước.
“Thật can đảm!”
Hạ Binh gầm lên, trường thương trong tay nâng lên, nhẹ nhàng vẩy một cái, đao mang như trăng lưỡi liềm kia liền bị đánh nát.
Trong lòng giận dữ, dưới thế cục như vậy hắn không chủ động ra tay, mấy tên giấu đầu lộ đuôi này cư nhiên lại ra tay, đây là thật sự không coi mình ra gì.
Người xuất thủ trước mắt kia đã nhanh chóng lao về phía mình, linh lực ba động trên người thể hiện ra tu vi yếu ớt của Vân Hà cảnh giới tầng ba, Hạ Binh nhếch miệng nhe răng cười.
Một tên canh giới tầng ba... Cũng không biết có phải là ăn gan hùm mật gấu hay không, người như vậy, hắn một thương là có thể giết chết.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên nổi lên linh lực ba động yếu ớt.
Phía sau có người! Hạ Binh kinh sợ
Nhưng tất cả lực chú ý của hắn đều đã bị Lục Diệp thu hút, phản ứng lại thì đã muộn, dường như có thứ gì đó chụp xuống đầu hắn, mắt hoa lên, khi trở lại bình thường thì người đã xuất hiện trong một mảnh Loạn Thạch Lâm.
Hạ Binh kinh ngạc không hiểu vì sao, hiển nhiên không hiểu được mình đã gặp phải chuyện gì, vì sao lại từ trong hang động dưới đất đi tới chỗ như vậy.
Trong động, Y Y xuất hiện tại chỗ Hạ Binh đã đứng, Cửu Trận Đồ trong tay run lên, trên bức tranh vẽ chính là một mảnh Loạn Thạch Lâm, trong bản đồ còn có một bóng người nho nhỏ cầm trong tay một cây trường thương cảnh giác bốn phương, từ hình dáng thân ảnh kia có thể biết được đó là Hạ Binh.
Bị một cường giả vây ở chỗ này, Truyền Tống Trận lại không thông được với điểm truyền tống khác, lui không thể lui, ngoại trừ đánh một trận với địch, không còn lựa chọn nào khác, điểm này trong lòng Lục Diệp biết rõ, trong lòng Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng đều rõ ràng.
Đối phương không ra tay ngay lập tức bởi không biết rõ tu vi cụ thể của bọn họ, nếu như biết ba người bọn họ tu vi không cao chắc chắn sẽ trực tiếp xông lên ngay, nào có nói nhảm nhiều như vậy.
Nếu đây là một trận chiến không có cách nào tránh né vậy sẽ phải tính toán trước.
Thời điểm Lý Bá Tiên lách mình ngăn cản trước người Lục Diệp, hắn giơ tay lên sờ sờ Hổ Phách, mặc dù không nói bất kỳ lời nào nhưng sớm chiều ở chung, hắn và Y Y đã sớm tâm ý tương thông.
Y Y chui xuống lòng đất đi ra ngoài, lặng lẽ ẩn núp đến phía sau Hạ Binh.
Sau đó chuyện liền đơn giản, Lục Diệp ra tay, thu hút lực chú ý của Hạ Binh, Y Y đột nhiên làm khó dễ, thu hắn vào trong Cửu Trận Đồ.
Cửu trận đồ là bảo vật cấp linh bảo, cao hơn pháp khí một bậc, theo tu vi Y Y tăng lên, uy lực phát huy cũng tăng lên, đối phương không phòng bị, thu liền một phát là được.
Trong động dưới lòng đất này tuyệt đối không thể phát sinh tranh đấu, một là tránh cho động sụp đổ, nếu thật như thế vậy thì toàn quân bị diệt, thứ hai cũng là sợ động tĩnh giao thủ truyền ra ngoài đưa tới Ngụy Khuyết hoặc là cường giả Vạn Ma Lĩnh khác.
Trong Cửu Trận Đồ giao thủ sẽ không có nhiều e ngại như vậy, điều kiện tiên quyết là Y Y có thể chống đỡ được!
Hạ Binh được thu vào trong Cửu Trận Đồ, Lục Diệp cũng phóng về phía trước, mặc dù Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng của hai người cũng cực kỳ nhanh chóng, lập tức đuổi theo bước chân của Lục Diệp.
Y Y vung Cửu Trận Đồ lên, nghênh đón ba người.
Xoạt xoạt xoạt, ba người chui vào trong hình, hình vẽ trên trận đồ kia lập tức nhiều ra ba người.
Trong Loạn Thạch Lâm, ba người Lục Diệp lần lượt hiện thân, hiện ra hình chữ phẩm vây quanh Hạ Binh, hiện tại Hạ Binh cũng phản ứng lại, kinh ngạc lên tiếng: “Trận đồ?”
Tu vi của hắn đạt đến cấp độ này vẫn còn có chút kiến thức cùng mắt nhìn đấy, gặp gỡ trước đó cùng hoàn cảnh lúc này đều rõ ràng hiện ra, hắn bị thu vào trong một tấm trận đồ.
Địch nhân không phải ba người, mà là bốn người! Còn có một người vẫn luôn núp trong bóng tối, hẳn chính là người khống chế trận đồ lúc này.