Chương 996: Nhà dột còn gặp mưa cả đêm. 2
Chương 996: Nhà dột còn gặp mưa cả đêm. 2
Trong nháy mắt này, trên truyền tống trận ba bóng người đều cảnh giác hơn.
Dấu ấn chiến trường có phản ứng, chính là nơi này có người, hơn nữa còn là tu sĩ Vạn Ma lĩnh.
Dưới cảm giác nhạy bén đã phát giác được cách đó không xa có một đạo khí tức.
Ngay tại vị trí cách đám người Lục Diệp hơn mười trượng, Hạ Binh khoanh chân ngồi xuống, yên lặng khôi phục.
Hai canh giờ trước hắn tìm đến nơi đây, xác định nơi đây không người liền ở chỗ này điều chỉnh trạng thái.
Trong khu vực săn bắn, hắn không có đồng bạn, thân là một tu sĩ cảnh giới tầng bảy, tình cảnh thật ra có chút khó khăn, bởi vì tu vi như vậy không đủ để hắn có thể đi tranh đoạt Sát Lục bảng, cho dù lên bảng, thứ hạng cũng sẽ không quá cao, phần thưởng cũng sẽ không quá tốt.
Nếu đã không có cơ hội với Sát Lục Bảng vậy thì không cưỡng cầu nữa, cho nên thời gian gần đây mục tiêu của hắn vẫn luôn là linh ký trời ban, còn có các loại cơ duyên rơi xuống, lúc vận khí tốt còn có thể giết một ít tu sĩ Hạo Thiên Minh, tóm lại thu hoạch coi như không tệ.
Cũng từng gặp phải một ít cường giả không cách nào đối đầu, nhưng tu vi đến tầng thứ bảy, cho dù đánh không lại những người kia, người khác muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, nói cách khác, hắn có khả năng tự bảo vệ mình cho nên mới dám một mình làm việc.
Nhưng mà ngay vừa rồi, trong động phát ra một luồng ánh sáng, một tòa pháp trận đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó một màn làm cho hắn khó có thể lý giải xuất hiện, trên pháp trận kia lại xuất hiện ba đạo thân ảnh.
Hạ Binh mở to hai mắt nhìn lại, nhất thời có chút nghĩ mãi mà không rõ, ba người này làm thế nào lại xuất hiện ở đây!
Rất nhanh, hắn dường như nhớ tới cái gì, lông mày nhếch lên.
Nếu như không nhầm, ba người này hẳn là mượn Truyền tống trận, chính là trận pháp sáng lên lúc trước.
Tu sĩ Vân Hà cảnh lại có thể bố trí truyền tống trận? Hạ Binh không khỏi hào hứng, từ từ đứng dậy.
Trên truyền tống trận, khi Lục Diệp nhìn thấy Hạ Binh lẻ loi một mình liền thầm nghĩ hỏng bét, thời điểm này đụng phải một gia hỏa độc thân độc hành rõ ràng không phải là chuyện tốt gì, cho dù còn không rõ tu vi của đối phương thâm sâu như thế nào, nhưng xác suất là cao hơn cảnh giới tầng thứ bảy.
Lúc trước hắn truyền tống chạy trốn đã trùng hợp bị một tên Vạn Ma lĩnh gặp được, không nghĩ tới lần này lại bị bắt gặp.
Điều này cũng có thể lý giải, loại động ẩn nấp này hắn có thể tìm được, người khác tự nhiên cũng có thể tìm được, xem tư thế của đối phương rõ ràng là ở chỗ này nghỉ ngơi, cũng không biết đã dừng ở chỗ này bao lâu rồi.
Lần trước vận khí không tệ, thực lực đối phương không tính là quá mạnh, hắn cùng Y Y hợp lực có thể giết chết đối phương, nhưng lần này tình huống như thế nào thì không biết được.
Lục Diệp không dám đánh cược, lỡ như đối phương là cảnh giới tầng thứ tám, tầng thứ chín, ba người bọn hắn cũng không phải là đối thủ.
Cho nên trong nháy mắt Hạ Binh đứng lên, hắn lại lần nữa khởi động truyền tống trận, chuẩn bị chạy trốn.
Mỗi một tòa truyền tống hắn bố trí đều kết nối ít nhất với hai tòa truyền tống trận khác, truyền tống trận tới đây đã bị hủy, nhưng còn có ít nhất một toà truyền tống trận cùng tòa dưới chân liên kết, chỉ cần kích phát thành công liền có thể đi một chỗ khác.
Nhưng ngay sau đó, tâm tình hắn trầm xuống.
Hắn không cảm giác được sự tồn tại của điểm truyền tống nào khác!
Cái này thật đúng là nhà dột còn gặp mưa cả đêm, thuyền chậm lại gặp gió lớn.
Bị một địch nhân trên cảnh giới tầng thứ bảy vây ở chỗ này, hết lần này tới lần khác truyền tống trận không có cách nào sử dụng, không có điểm truyền tống tồn tại, không thể nghi ngờ chính là liên kết giữa truyền tống trận dưới chân này với những truyền tống trận khác đã bị phá hủy.
Cái này có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Lục Diệp không rõ tại sao bỗng nhiên vận khí của mình lại kém như vậy, rõ ràng lúc trước hắn cũng không tệ.
Tình huống trước nay chưa từng tồi tệ như vậy, tranh đấu ở loại địa phương này, không nói đến có thể đánh thắng đối phương hay không, chỉ riêng dư âm chiến đấu cũng đủ để phá hủy hang động dưới lòng đất này, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị chôn ở bên trong.
Lục Diệp đưa tay sờ sờ Hổ Phách.
Lý Bá Tiên lách mình đi ra, ngăn cản trước người Lục Diệp, mở miệng nói: “Vị đạo hữu này, nơi này chật hẹp, địa thế bất tiện, không nên xảy ra xung đột, đạo hữu cảm thấy thế nào?”
Mặt phổ thông xuống, vẻ mặt của hắn rất bất đắc dĩ, chưa từng nghĩ chỉ mới thoát khỏi miệng cọp, lại nhập ổ sói, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm sự tình truyền tống trận, nhưng hắn biết, một chỗ như vậy, thật sự là không tiện cùng người động thủ.
Hơn nữa hắn cũng giống như phán đoán của Lục Diệp, đối phương dám lẻ loi một mình, thực lực tất nhiên sẽ không yếu đi đâu, nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc ba người đã là đối thủ.
Trước tiên ổn định đối phương, từ nơi này thoát khốn rồi nói sau.
Nghe Lý Bá Tiên nói vậy, Hạ Binh giơ tay cầm một cây trường thương, đâm xuống đất, linh lực quanh thân khuấy động, nhếch miệng cười: “Ngươi cảm thấy, mấy người các ngươi có thể uy hiếp được ta?”
Dưới tác động của linh lực, tu vi Hạ Binh thất tầng cảnh hiển lộ không thể nghi ngờ.
Điều này làm cho ba người Lục Diệp vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Thở phào một hơi, đối phương là Thất tầng cảnh, không phải Bát tầng cảnh, cũng không phải Cửu tầng cảnh, cục diện không tuyệt vọng như vậy, nếu như đối phương thật sự là Bát tầng cảnh, vậy ba người phải suy nghĩ xem có nên đồng quy vu tận với đối phương hay không.
Bất đắc dĩ, đối phương cũng có tu vi Thất tầng cảnh. Trước đó ba người liên thủ, quả thật đã đánh giết một tên Lục tầng cảnh, nhưng một tên Thất tầng cảnh ở trước mặt...ba người này bất kể là ai cũng không có lực lượng, chủ yếu nhất là lúc này Ngụy Khuyết khẳng định đang tìm kiếm tung tích của bọn họ. Hai trăm dặm đối với một tên Vân Hà Cửu tầng cảnh mà nói cũng không tính là gì, vạn nhất bên này tranh đấu, dù cho động quật không sụp thì cũng có nguy cơ bị Ngụy Khuyết hoặc địch nhân khác điều tra ra.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Ba người Lục Diệp không nói gì, Hạ binh càng càn rỡ, hừ lạnh một tiếng nói: “Lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, lấy xuống khuôn mặt của các ngươi đi!”