Chương 995: Nhà dột còn gặp mưa cả đêm.
Chương 995: Nhà dột còn gặp mưa cả đêm.
Trong vây trận, pháp thuật uy lực cực lớn không ngừng nở rộ, linh lực hỗn loạn, màn sáng vây trận mờ nhạt đi với tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy được.
Mặc dù Lục Diệp đã vận dụng tám trận cơ để bố trí vây trận này, nhưng bởi vì thời gian bố trí trận pháp không dài, chỉ dùng linh thạch làm nguồn năng lượng để thúc đẩy trận pháp, cho nên sức mạnh cũng không quá lớn.
Độ mạnh của trận pháp có liên quan rất lớn đến lượng linh lực chứa đựng trong trận pháp, cũng liên quan đến nồng độ linh khí trời đất trong trận pháp, linh lực chứa đựng trong trận pháp càng nhiều, linh khí trời đất càng nồng đậm, độ mạnh trận pháp càng cao, ngược lại linh khí trời đất thưa thớt thì độ mạnh sẽ càng thấp.
Cho nên thời điểm mới bố trí tòa vây trận ra là yếu ớt nhất, bởi vì không có đủ linh lực tích trữ, dù là có linh thạch lót đáy cũng kiên trì không được bao lâu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, linh lực trận pháp tích trữ càng ngày càng nhiều, uy lực của nó cũng sẽ càng ngày càng lớn, cho đến khi đạt đến đỉnh phong.
Trận pháp vây khốn Ngụy Khuyết này ưu điểm lớn nhất chính là phạm vi bao phủ nhỏ, chỉ có phạm vi mấy chục trượng, như thế cũng biến tướng tăng cường sức mạnh của trận pháp.
Nhưng vẫn không thể ngăn cản được một Vân Hà cảnh giới tầng chín.
Không đến hai mươi hơi thở, màn sáng vây trận liền biến mất hoàn toàn, ngay sau đó vỡ tan.
Ngụy Khuyết phóng lên trời, thuận theo hướng đám người Lục Diệp bỏ chạy đuổi theo.
Cơ hội khó có được, làm sao hắn có thể bỏ mặc Lục Diệp thoát đi? Lúc này đây là vận khí tốt đụng phải Lục Diệp, chẳng lẽ lần tiếp theo còn có thể may mắn như vậy sao?
Mấy tên cảnh giới tầng ba, tầng bốn cho dù để cho bọn chúng chạy trốn trước hai mươi hơi thở, Ngụy Khuyết cũng có lòng tin đuổi kịp.
Xa xa nhìn lại, mấy đạo lưu quang rơi vào mi mắt, đang cấp tốc trốn chạy, Ngụy Khuyết lấy ra linh lực quanh thân, thân hóa ánh sáng đỏ, đuổi theo không bỏ.
Lục Diệp đang chạy trốn ở phía trước bỗng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, thấy được Ngụy Khuyết biến thành ánh sáng đỏ, trong lòng biết đối phương đã thoát vây.
Không khác với dự đoán lúc trước của mình, bố trí vây trận quả nhiên nhiều lắm chỉ có thể vây khốn một tên cảnh giới tầng chín trong thời gian hai mươi hơi thở.
Đủ rồi.
Giờ phút này ba người không quan tâm gì cả, toàn lực hành động, hơn mười dặm, chỉ trong chốc lát đã đến nơi.
Thân hình rơi xuống xông vào trong sơn động, đi thẳng đến chỗ cuối cùng của sơn động, thôi động linh lực kích phát Truyền Tống Trận.
Đồ án phức tạp trận pháp dưới chân sáng lên, hư không linh văn xây dựng ở trung tâm trận pháp phát ra ánh sáng, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều tò mò quan sát, tuy bọn họ thường xuyên mượn Thiên Cơ trụ truyền tống nhưng dùng truyền tống trận truyền tống thì đây là lần đầu tiên, đều tò mò hai bên rốt cuộc có cái gì khác nhau.
Chỉ có Hổ Phách kinh nghiệm phong phú nâng hai chân trước ôm lấy cổ Lục Diệp, trong đồng tử màu hổ phách nổi lên một tia chuyển động.
Trong nháy mắt khi truyền tống trận phát huy tác dụng, trường đao của Lục Diệp xuất ra, một đạo đao mang như vầng trăng lưỡi liềm chém ra, đánh vào vị trí pháp trận đang nổ tung.
Ánh lửa sáng lên, tiếng nổ truyền ra, trong nháy mắt đất rung núi chuyển, đá vụn rơi xuống, đợi tất cả bình lặng lại, sơn động đã là một đám hỗn loạn.
Mười giây sau, Ngụy Khuyết vô cùng lo lắng mà xông vào trong sơn động, phóng tầm mắt nhìn lại, làm sao còn có thể nhìn thấy tung tích của đám người Lục Diệp, nơi này rải rác rất nhiều đá vụn sụp đổ, đừng nói là bóng người, cho dù là bóng quỷ cũng không thấy được một ai.
Người đâu?
Ngụy Khuyết mặt tràn đầy hoài nghi.
Vừa rồi lúc ở trên không trung, hắn nhìn thấy rõ ràng đám người Lục Diệp trốn vào vị trí này, ngay sau đó nơi này truyền ra tiếng vang thật lớn, sau đó người trốn vào đã biến mất không thấy bóng dáng!
Hắn không tin tà, một đường tìm kiếm, thẳng đến đáy sơn động không còn đường lui, y nguyên không tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Ba người sống sờ sờ, cư nhiên cứ như vậy ly kỳ biến mất!
Ngụy Khuyết nhanh chóng đi ra khỏi sơn động, nhìn trái nhìn phải một hồi rồi đi theo một hướng, gã hoài nghi mình vừa rồi có phải nhìn lầm hay không, nếu không thì không có lý nào ba người sống sờ sờ có thể biến mất không dấu vết..
Ba người kia giờ phút này chắc đang ỏ một chỗ cách đó không xa, bất luận là như thế nào hắn cũng phải tìm được!
Cùng lúc đó ở một động cách đó hai trăm dặm, trong lòng đất vài chục trượng, Truyền tống trận ẩn núp trong đó sáng lên, không gian trở nên vặn vẹo, ba đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Vừa hiện thân, Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền lảo đảo một cái, suýt nữa ngã lăn trên đất, sắc mặt hai người đều rất nghiêm trọng, mơ hồ có chút trắng bệch...
Trước đó chiến đấu với Ngụy Khuyết bọn họ cũng không bị thương, sở dĩ bị như vậy bởi bước vào truyền tống trận như hụt mất một bước chân, cảm giác rơi xuống vực sâu không đáy quá chân thực.
Then chốt là ở thời điểm truyền tống, hai người không dám tùy tiện sử dụng linh lực, việc này dẫn đến trong lòng rất không có cảm giác an toàn, hơn nữa thời gian truyền tống tựa hồ cũng trở nên cực kỳ mơ hồ, có thể xác định chính là, truyền tống ở trong nháy mắt đã hoàn thành, nhưng ở trong cảm giác của hai người tựa như trôi qua rất lâu.
Trách không được Hổ Phách trước khi truyền tống lại ôm lấy cổ Lục Diệp, đây là do trải qua số lần truyền tống nhiều hơn, đã có kinh nghiệm đối phó.
Còn không đợi hai người khôi phục, trong bóng tối ba đạo ánh sáng màu xanh nhạt từ trên mu bàn tay ba người phát ra, đem toàn bộ phần dưới mặt đất đều chiếu thành màu xanh đậm.