Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013: Hành Tung Bại Lộ.

Chương 1013: Hành tung bại lộ. Chương 1013: Hành tung bại lộ.

Gần nửa ngày sau, Đàm Thánh mặc áo xanh xuất hiện ở trên Linh Phong, hắn chạy vội đến, chỉ sợ tới chậm.

Khu săn bắn đã mở ra được nửa tháng, có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, một khi khu săn bắn đóng cửa, cho dù có được vật kia cũng chưa chắc sẽ hữu dụng.

Hơn nữa, một khi khu săn bắn đóng lại, xếp hạng của Liệp Sát bảng cũng sẽ dừng lại, rất nhiều phần thưởng sẽ được phát xuống.

Lấy Thập Phân Đồ ra giữa không trung kiểm tra, xác định nơi đây chính là vị trí ước định mới truyền tin ra ngoài.

Một lát sau, có tin tức hồi âm, hắn kiểm tra một chút, rồi khẽ than: “Nhật nguyệt trên trời, song giang song hành.”

Trong lòng thầm oán, ám hiệu quái gì...

Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy hai bóng người từ chỗ ẩn thân đi ra.

Thân hình lắc lư, lao về hướng bên kia, trong nháy mắt rơi xuống trước mặt hai người kia.

Giang Lưu Tử tiến lên ôm quyền nói:

“Có phải Đàm Thánh Đàm sư huynh?” Trước kia bọn họ chưa từng gặp Đàm Thánh, không biết rốt cuộc Đàm Thánh trông như thế nào, nhưng ám hiệu ghép lại không sai, hơn nữa tu vi cũng tương ứng, chắc hẳn không lầm người.

Đàm Thánh gật đầu:

“Là ta, đồ đâu?”

Giang Lưu Tử lấy ra một thứ giống như la bàn từ trong túi trữ vật, la bàn kia trông hơi cũ kỹ, cực kỳ cổ xưa, hơn nữa chính la bàn không có bất kỳ chấn động linh lực nào, nếu như đụng phải đồ vật như vậy ở bên ngoài, e là không ai thèm liếc mắt nhìn một chút.

Nhưng la bàn này lại là chìa khóa có thể tìm ra chính xác tung tích của Lục Diệp, cũng là cơ duyên mà hai huynh đệ Giang Lưu Tử đạt được trước đó.

“Cho ta.” Đàm Thánh đưa tay ra, đồ vật thoạt nhìn không khác gì lời đồn, nhưng rốt cuộc có phải hay không còn phải nghiệm chứng.

Giang Lưu Tử lắc đầu nói:

“Đàm sư huynh, tu vi hai huynh đệ ta không cao, lúc trước lại trêu chọc một cường nhân của Hạo Thiên minh, ăn bữa nay lo bữa mai, còn phải nhờ Đàm sư huynh bảo vệ huynh đệ ta chu toàn.”

Không thể giao đồ cho Đàm Thánh, nếu thật sự giao cho đối phương, sao đối phương còn có thể dẫn bọn họ đi cùng, chỉ có cầm thứ này ở trên tay mới có thể bảo đảm an toàn của bản thân.

Còn việc mời Đàm Thánh giúp Lỗ Thụ sư huynh báo thù rửa hận hoàn toàn không thực tế, Đàm Thánh đúng là cảnh giới tầng thứ chín, nhưng người giết Lỗ Thụ sư huynh cũng là cảnh giới tầng thứ chín, tu vi mọi người như nhau, cho dù Đàm Thánh đáp ứng thì cũng không có năng lực này, Giang Lưu Tử dứt khoát không nhắc tới nữa.

Bọn họ sẽ tự lo chuyện báo thù, thiên tư của hai người đều không tầm thường, có lòng tin vượt qua tu vi kẻ giết Lỗ Thụ sư huynh kia, đến lúc đó sẽ cho hắn đẹp mặt.

“Ngoài ra, nếu thật sự có thể giết tên Lục Nhất Diệp kia, đoạt được phần thưởng, hai huynh đệ chúng ta muốn chia bốn phần.” Giang Lưu Tử lại đưa ra một yêu cầu khác.

Trong mắt Đàm Thánh hiện lên vẻ lạnh lùng:

“Các ngươi cắn miếng to như thế, không sợ nuốt không trôi?”

Giang Lưu Tử chậm rãi nói:

“Chắc Đàm sư huynh đã nghe nói đến số tiền cụ thể mà các đại tông môn của Vạn Ma lĩnh treo giải thưởng, một món vật tư khổng lồ như vậy, dù chia bốn thành cho huynh đệ chúng ta, cũng đủ cho Đàm sư huynh hưởng dụng cả đời.”

Hầu hết những tông môn nhất nhị tam phẩm kia đều khởi xướng treo thưởng cho Lục Diệp, tiền thưởng của bất kỳ nhà nào cũng không phải là ít, cộng lại với nhau sẽ có bao nhiêu, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Nghe lời ấy, Đàm Thánh không biểu hiện gì, một lát sau mới nói:

“Đưa đồ cho ta, chia cho các ngươi bốn phần.”

Giang Lưu Tử lắc đầu:

“Ta muốn tự mình dùng nó.”

Việc quan trọng nhất lúc này là đi theo Đàm Thánh, vậy mới có thể mượn thế của hắn để cường giả Hạo Thiên minh kia không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Đàm Thánh lấy đồ chạy mất, bỏ lại hai người bọn họ, ngộ nhỡ kẻ địch giết tới, bọn họ hoàn toàn không có lực phản kháng.

Người đã chết, vậy thì cái gì cũng không còn.

Vì vậy, dù cảm thấy Đàm Thánh có chút mất kiên nhẫn, Giang Lưu Tử cũng không thể nhả ra, còn Đàm Thánh có thể trực tiếp cướp đoạt hay không... Xác suất không cao, mọi người đều là người Vạn Ma lĩnh, Đàm Thánh không thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, dù thật sự ra tay cướp đoạt thì trước đó hắn cũng có thể làm cho la bàn trong tay mất đi hiệu dụng, đến lúc đó một đao cắt đôi, ai cũng không được tốt.

Thấy Đàm Thánh còn đang do dự, Giang Lưu Tử mở miệng nói:

“Đàm sư huynh, khu vực săn bắn đã mở ra nửa tháng, có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, nếu thật như thế, Đàm sư huynh không thể lấy được phần thưởng đệ nhất Liệp Sát bảng, còn nữa một khi khu vực săn bắn đóng cửa, cho dù có vật này cũng chưa chắc có thể giết được Lục Nhất Diệp kia.”

Mặt khác, lỡ như tên kia trốn vào Thiên Cơ thương minh mà không lộ diện, hoặc là trở về Cửu Châu thì đi đâu giết hắn?

Cuối cùng Đàm Thánh quyết định:

“Hai phần, đồ các ngươi dùng, ta mang các ngươi cùng đi!”

Giang Lưu Tử nhíu mày, nhưng lúc này không tiện cò kè mặc cả nữa, hai phần treo thưởng cũng đủ cho hai huynh đệ bọn họ sử dụng, bèn gật đầu:

“Được.”

“Bắt đầu đi.” Đàm Thánh thúc giục.

Giang Lưu Tử lập tức đưa tay cắn đầu ngón tay mình, ngay sau đó dùng máu tươi của mình viết ba chữ to “Lục Nhất Diệp” lên trên la bàn.
Bình Luận (0)
Comment