Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1014 - Chương 1014: Hành Tung Bại Lộ. 2

Chương 1014: Hành tung bại lộ. 2 Chương 1014: Hành tung bại lộ. 2

Máu tươi đỏ thẫm nhanh chóng bị la bàn hấp thu, la bàn cũ kỹ lập tức phát ra ánh sáng, kim đồng hồ ở chính giữa điên cuồng xoay tròn, thoáng chốc kim đồng hồ kia bỗng nhiên dừng lại, chỉ về một phương hướng nào đó, cùng lúc đó, một đạo quang mang màu đỏ lao ra khỏi la bàn, nhanh chóng bay vụt về hướng đó rồi biến mất.

Đúng là đồ vật trong truyền thuyết kia, hai mắt Đàm Thánh sáng ngời, có nó ở đây, Lục Nhất Diệp kia chắp cánh khó thoát.

“Đi!”

Đàm Thánh quát khẽ, dẫn đầu bay vút về hướng đó, hai huynh đệ Giang Lưu Tử theo sát phía sau.

Chỗ nào đó trên mặt đất, một bóng người lẳng lặng nhìn qua, chính là cường giả Hạo Thiên minh chém giết Lỗ Thụ trước đó. Hắn luôn ở quanh đây tìm kiếm tung tích hai huynh đệ Giang Lưu Tử, tiếc là hai người này trốn rất kỹ, hắn không thể tìm ra.

Đến lúc này, hai huynh đệ chủ động xuất hiện, nhưng bên cạnh đối phương lại có thêm một cảnh giới tầng thứ chín, khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.

“Đàm Thánh?”

Người này khẽ lẩm bẩm:

“Tân Nguyệt môn và Trường Thiên tông qua lại với nhau từ lúc nào?”

Đàm Thánh đến từ Tân Nguyệt Môn, mà huynh đệ Giang Lưu Tử thì đến từ Trường Thiên tông, đều là đại tông môn của Vạn Ma lĩnh.

Nghĩ mãi mà không rõ, thôi, cũng chỉ có hai tên cảnh giới tầng thứ năm, giết không được thì thôi.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong khu vực săn bắn, Lục Diệp đang ẩn nấp trong bóng tối bỗng nhiên nhíu mày, vừa rồi trong lòng hắn chợt có cảm giác nhói nhói khó hiểu, tựa như có người đang âm thầm theo dõi mình.

Điều này khiến hắn rùng mình.

Hắn dùng Ẩn Nặc linh văn để ẩn thân, tương tự như thuật ẩn nấp của quỷ tu, không dám nói ẩn nấp hoàn mỹ cỡ nào, nhưng muốn nhìn thấu hắn thì tu vi ít nhất cũng phải có cảnh giới tầng thứ bảy trở lên, hơn nữa còn phải cách gần hắn mới được.

Có người ẩn núp bên cạnh mình?

Lục Diệp âm thầm kinh hãi, vội vàng gia trì Động Sát linh văn vào hai tròng mắt, dò xét xung quanh.

Nhưng lại không thu hoạch được gì, xung quanh hoàn toàn không có dấu vết người nào ẩn núp tới.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn quay đầu nhẹ nhàng nói một câu, Y Y lập tức lách mình ra khỏi cơ thể Hổ Phách, chui xuống lòng đất, tìm kiếm xung quanh.

Sau một nén nhang, Y Y trở về, chậm rãi lắc đầu với Lục Diệp, nàng tỉ mỉ tìm tòi phạm vi năm trăm trượng một lượt nhưng không phát hiện được gì.

Đến lúc này, cảm giác bị người theo dõi một cách khó hiểu kia bỗng nhiên biến mất, điều này khiến Lục Diệp vô cùng nghi hoặc.

Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình?

Lại tĩnh tâm cảm nhận một hồi, xác định không có bất kỳ cái gì khác thường.

Nhưng từ sau khi có được linh ký màu vàng kia, vận may lại không được tốt lắm, mai phục ở chỗ này gần nửa ngày, cũng không có thu hoạch.

Ngẩng đầu lên nhìn Liệp Sát bảng, không biết vì sao điểm săn giết của Đàm Thánh cũng đã dừng lại hơn nửa ngày không nhúc nhích, rất kỳ quái, điều này làm cho người thứ ba không ngừng rút ngắn chênh lệch, tới bây giờ, người nọ chỉ kém Đàm Thánh không đến một trăm điểm săn giết.

Thời gian trôi qua, hơn một canh giờ sau, Lục Diệp lại có loại cảm giác bị người theo dõi, hơn nữa cảm giác này còn mãnh liệt hơn lúc nãy rất nhiều.

Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.

Chuyện này có chút không thích hợp.

Nếu như chỉ có một lần, vậy thì có thể nói là ảo giác của mình, nhưng lại tới lần nữa thì đây là cái gì?

Hắn vội vàng sử dụng Động Sát linh văn, điều tra bốn phương, vẫn không có thu hoạch, nhưng trực giác lại cảm thấy không ổn, tựa như nếu tiếp tục ở chỗ này thì sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Diệp vội vàng truyền tin cho Lý Bá Tiên, thông báo hắn chuẩn bị rút lui.

Dù có phải có người đang âm thầm quan sát mình hay không, cẩn thận không sai.

Ngay khi hắn đưa tin cho Lý Bá Tiên, cách đó hơn mười dặm, ba bóng người đang lần theo chỉ dẫn của la bàn đi về hướng bên này, khi khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, ánh sáng trên la bàn dần dần trở nên đỏ rực, màu sắc càng lúc càng đậm.

“Ở gần đây!” Trong mắt Giang Lưu Tử hiện lên vẻ vui mừng, khu vực săn bắn lớn như vậy, hắn vốn tưởng rằng cho dù có la bàn này chỉ dẫn, cũng phải tốn thời gian mới có thể tìm được Lục Nhất Diệp kia, nhưng không ngờ khoảng cách giữa hai bên cũng không xa, chỉ hơn một canh giờ đã đến phạm vi đại khái.

Đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Trên mặt đất, Lục Diệp và Lý Bá Tiên đưa tin xong, chuẩn bị thu thập trận kỳ rời khỏi nơi này, chợt có ba đạo lưu quang xuất hiện trong tầm mắt lướt thẳng đến đây.

Linh lực dao động của người cầm đầu cực kỳ cường đại, rõ ràng là một tên cảnh giới tầng thứ chín.

Tu sĩ tầng thứ chín cũng bắt đầu kết bạn hành động? Lục Diệp thầm kinh hãi, nhưng khi cảm giác được linh lực dao động của hai người kia, phát hiện chỉ là cảnh giới tầng thứ năm.

Trong lòng suy đoán ba người này có lẽ cùng thuộc một tông môn, nếu không thì một cảnh giới tầng thứ chín sẽ không mang theo hai người cảnh giới tầng thứ năm bên người.

Thấy ba đạo lưu quang này bay vút qua đỉnh đầu, Lục Diệp chưa kịp thở phào một hơi, ba đạo lưu quang kia bỗng nhiên ngừng lại.

Trên không trung, Giang Lưu Tử cầm la bàn kia, nhìn kim đồng hồ phía trên bỗng nhiên phát hiện biến hóa, khẽ quát:

“Ở phía dưới!”

Ánh mắt Đàm Thánh sáng lên, bèn đáp xuống dưới, hai huynh đệ Giang Lưu Tử theo sát phía sau.

Khoảnh khắc rơi xuống đất, Giang Thành Tử lập tức mất bóng, hắn là quỷ tu, tự có thủ đoạn ẩn nấp.

Lúc này, Lục Diệp nhìn chằm chằm vào Giang Thành Tử.

Không thể ngờ được trong khu vực săn bắn này, chẳng những đụng phải Ngụy Khuyết, còn gặp phải hai huynh đệ này, đúng là âm hồn bất tán.

Điều khiến Lục Diệp càng cảnh giác hơn chính là cái la bàn mà Giang Lưu Tử đang cầm trên tay. Khi hắn không ngừng tiếp cận, điềm báo trong lòng Lục Diệp ngày càng mãnh liệt, từ nơi sâu xa, dường như cái la bàn kia có mối liên hệ nào đó với hắn.

Chẳng biết tại sao Lục Diệp luôn có cảm giác ba người này tới tìm mình, nếu không thì không lý gì bay qua rồi, bọn họ lại hạ xuống, hơn nữa lúc này Giang Lưu Tử rõ ràng đang mượn la bàn kia tìm kiếm thứ gì đó.
Bình Luận (0)
Comment