Chương 1015: Tầm Truy Bàn!
Chương 1015: Tầm Truy Bàn!
Giang Lưu Tử cầm la bàn đứng cách Lục Diệp ba mươi trượng, ánh sáng trên la bàn đã trở nên đỏ như máu, kim đồng hồ dừng lại, Giang Lưu Tử đột nhiên ngẩng đầu:
“Ở phía trước!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, bóng dáng Lục Diệp đồng thời lộ ra, dưới sự gia trì của Phong Hành, hắn lao ra như tia chớp, Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, chém một đao xuống Giang Lưu Tử.
Hắn không biết rốt cuộc la bàn kia là thứ gì, điều duy nhất có thể xác định chính là mình thực sự đã bị bại lộ, hơn nữa còn liên quan tới cái la bàn này.
Đối phương tìm được mình một cách chuẩn xác như vậy là nhờ la bàn kia.
Đã vậy thì đoạt lấy la bàn này!
Đao quang lóe lên, Giang Lưu Tử giật nảy mình. Lúc trước hắn từng bị thua thiệt trên tay Lục Diệp, biết rõ Lục Diệp rất mạnh cho nên khi đối mặt với một đao này liền lui về sau mấy bước theo bản năng.
Đàm Thánh đứng bên cạnh hắn ra tay, linh lực hung mãnh cuồn cuộn, đánh một đạo thuật pháp về phía Lục Diệp.
Một kích của cường giả cảnh giới tầng chín khủng bố cỡ nào, thân thể đang lao về phía trước của Lục Diệp trực tiếp bị đánh bay, khí huyết trong ngực và bụng quay cuồng, khi ở giữa không trung, hắn vươn tay nắm hư không, một cây trận kỳ trong tay bỗng vụt qua.
Tám cột sáng phóng lên trời liên kết với nhau, thoáng chốc một quầng sáng hình bán nguyệt như chén lớn úp ngược bao phủ phạm vi mấy chục trượng.
Lục Diệp rơi ra khỏi quầng sáng mà không gặp chút trở ngại nào, còn Đàm Thánh thừa cơ truy kích lại bị quầng sáng cản lại.
“Khốn trận!” Đàm Thánh kinh ngạc, không ngờ người ta đã sớm bày một cái khốn trận ở chỗ này, lần này bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị vây ở bên trong.
Xoát xoát... Lại có hai tiếng xé gió vang lên, là Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đang ẩn nấp ở gần đó phóng lên cao.
Lục Diệp đã sử dụng đến khốn trận, đương nhiên hai người sẽ không chần chờ, biết nên chạy trốn, bèn vội vàng theo sát bước chân của Lục Diệp.
Thấy ba người hóa thành ba đạo lưu quang lao về phương xa, trong mắt Đàm Thánh hiện lên một tia tiếc hận, chỉ thiếu một chút là có thể giết Lục Nhất Diệp kia, nhưng người ta bố trí khốn trận ở chỗ này giữ chân hắn, không còn cách nào khác.
Thuật pháp bắt đầu nổ vang, đánh lên quầng sáng, tạo thành từng gợn sóng, ánh sáng cũng nhanh chóng nhạt đi.
Giang Lưu Tử cũng ra tay, tuy chỉ cần có la bàn trong tay, Lục Diệp có chắp cánh cũng khó thoát, nhưng đương nhiên loại chuyện đêm dài lắm mộng này phải giải quyết càng sớm càng tốt, Lục Nhất Diệp kia chỉ có tu vi tầng thứ ba, nếu trên đường chạy trốn không cẩn thận đụng phải cường giả khác của Vạn Ma lĩnh, nói không chừng sẽ bị người khác được lợi.
Một tòa khốn trận như vậy cũng không vây được Ngụy Khuyết quá lâu, chứ đừng nói là Đàm Thánh.
Trước sau không đến hai mươi hơi thở, màn sáng của khốn trận hoàn toàn biến mất, Đàm Thánh và Giang Lưu Tử phóng lên trời, lao thẳng về hướng đám người Lục Diệp đang chạy trốn. Một lát sau, phía trước có một người đang đứng chờ đợi, đó là Giang Thành Tử đã ẩn thân lúc trước.
Vậy may của hắn khá tốt, không bị nhốt trong khốn trận cho nên sau khi đám người Lục Diệp chạy liền bám theo sau. Nhưng hắn không dám tới quá gần, hắn lẻ loi một mình, nếu như bị ba tên kia phát hiện hành tung thì hắn cũng không có quả ngon để ăn.
“Ở bên kia! Ta nhìn thấy bọn họ đi về hướng đó.” Giang Thành Tử chỉ về một nơi nào đó.
Vừa dứt lời, phương hướng hắn chỉ bỗng nhiên truyền đến âm thanh nổ vang, ngay sau đó ánh lửa bốc lên khắp nơi.
Giang Thành Tử sửng sốt, cứ cảm thấy cảnh này... dường như hơi quen? Hình như đã thấy ở đâu đó.
Đàm Thánh vội lao đi, hai huynh đệ Giang Lưu Tử theo sát phía sau.
Nhưng mà mới lao ra vài chục trượng, Giang Lưu Tử bỗng nhiên hô dừng lại:
“Đàm sư huynh từ từ!”
Đàm Thánh vội vàng dừng lại, mất kiên nhẫn nói:
“Làm sao?”
“Trên này chỉ thị... Lục Nhất Diệp ở hướng đó.” Giang Lưu Tử nhìn chằm chằm la bàn trên tay mình, giơ tay chỉ về một hướng.
Vị trí chỉ không giống với hướng phát ra ánh lửa.
“Không phải nói bọn họ đi về phía kia sao?” Đàm Thánh nhíu mày nhìn về phía Giang Thành Tử.
Giang Thành Tử nói:
“Không sai, ta tận mắt nhìn thấy.”
“Chẳng lẽ thứ này chỉ sai?” Giang Lưu Tử cũng không rõ, hắn vẫn tin lời huynh đệ nhà mình, nhưng chỉ dẫn của la bàn trong tay lại chỉ một hướng khác, thực sự rất kỳ lạ.
“Đi xem một chút là biết.” Đàm Thánh quyết định nhanh chóng, trước tiên không quan tâm tới chỉ dẫn của la bàn, nơi phát ra ánh lửa cách đây chỉ có vài dặm, điều tra một chút cũng không mất nhiều thời gian.
Hắn đưa ra quyết định, hai huynh đệ Giang Lưu Tử cũng không nói nhiều, thoắt cái ba người đã đi tới một sơn động vô cùng bừa bộn.
Giang Thành Tử nhìn sơn động này, càng cảm thấy cảnh tượng này rất quen...
Cách đó hai trăm dặm, trên một tòa truyền tống trận khác, Lục Diệp mượn truyền tống trận chạy trốn đến đây, tâm tình nặng nề, hắn bị người khác theo dõi, hơn nữa trong đó còn có một vị cường giả cảnh giới tầng thứ chín!
Hiện tại hắn không hiểu rốt cuộc la bàn trong tay Giang Lưu Tử có tác dụng gì, vì sao mình lại cảm thấy có một mối liên hệ kỳ lạ với la bàn kia.
Dường như biết trong lòng Lục Diệp đang nghĩ gì, Lý Bá Tiên mở miệng nói:
“Tiểu sư đệ, đó là Tầm Tung Bàn!”
“Tầm Tung Bàn?” Lục Diệp nhíu mày, chỉ nghe thấy tên của thứ này, hắn đã mơ hồ đoán ra được tác dụng của nó.