Chương 1016: Tầm Truy Bàn! 2
Chương 1016: Tầm Truy Bàn! 2
“Một loại bảo vật có tác dụng tìm định vị cực kỳ hiếm thấy, người sử dụng dùng máu tươi viết tên người cần định vị ở phía trên, Tầm Tung Bàn kia có thể cho chỉ dẫn rõ ràng, ta cũng chỉ nghe nói, trước kia chưa từng thấy thứ này.”
“Loại bảo vật hiếm có này lại được dùng ở trên người ta... Thú vị.”
Tình huống trước mắt cho thấy, Tầm Tung Bàn hẳn là của Giang Lưu Tử, nếu không, không có chuyện hắn cầm trên tay, lúc trước hắn muốn đoạt lấy Tầm Tung Bàn từ trong tay đối phương, nhưng lại không thành công nên cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu vừa rồi cướp được thì nguy hiểm đã được giải trừ.
“Nói vậy, có Tầm Tung Bàn kia ở đây, bọn họ có thể tìm được ta bất cứ lúc nào sao?”
Giọng nói của Lý Bá Tiên ngưng trọng:
“Đúng.”
“Thù oán gì...”
Thực ra Lục Diệp và hai huynh đệ Giang Lưu Tử không có ân oán cá nhân gì quá lớn, cũng chỉ là lúc trước tranh đoạt linh địa đã giao thủ qua mà thôi. Kết quả là người ta nhớ mãi không quên hắn, còn tìm một người cảnh giới tầng thứ chín làm trợ thủ, rõ ràng là nhất định phải giết hắn.
Đứng trên lập trường của người ta, Lục Diệp cũng có thể hiểu được, dù sao mạng sống của mình cũng liên quan đến một khoản tiền thưởng khổng lồ, mà khoản tiền thưởng này đã đè nặng trên người từ khi hắn đạt đến Linh Khê tầng năm.
Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn cảm thấy căm phẫn.
“Người cảnh giới tầng thứ chín kia chính là Đàm Thánh, xuất thân Tân Nguyệt môn, thực lực không tầm thường.”
“Hắn chính là Đàm Thánh?” Lục Diệp kinh ngạc.
Trên Liệp Sát bảng, hai người lần lượt xếp thứ nhất và thứ hai, nhưng hắn vẫn chưa gặp Đàm Thánh, cũng không biết đối phương trông như thế nào, lại không ngờ người huynh đệ Giang Lưu Tử tìm tới giúp đỡ chính là tên này.
Xem ra tên này chẳng những muốn tiền thưởng mà còn muốn vị trí đệ nhất Liệp Sát bảng, chỉ cần hắn có thể giết mình thì tất cả chỗ tốt đều là của hắn.
Lý Bá Tiên có thể nhận ra người ta cũng không kỳ quái, dù sao ở Linh Khê chiến trường nhiều năm như vậy, đã gặp biết bao nhóm tu sĩ khác nhau.
Có thể được hắn đánh giá là thực lực không tầm thường thì tất nhiên là cường giả từng trèo lên Linh Khê bảng.
“Tiểu sư đệ, chỗ này không nên ở lâu, có Tầm Tung Bàn, đối phương sẽ tìm tới rất nhanh, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Hai trăm dặm đối với Vân Hà cảnh tầng chín thật sự không tính là gì, dùng toàn lực thì chẳng mấy chốc sẽ giết tới tận cửa.
Lục Diệp gật đầu, nhẹ nhàng hô:
“Tứ sư huynh, Phong sư tỷ.”
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đều nhìn hắn.
Keng...
Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, ánh đao màu đỏ rực lóe lên, chém thành một đường vòng cung hình lưỡi liềm.
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền nhảy về phía sau theo bản năng, nhưng ngay sau đó, Lý Bá Tiên biến sắc quát khẽ:
“Tiểu sư đệ!”
Truyền tống trận sáng lên, khi mọi thứ lắng xuống, bóng dáng Lục Diệp đã biến mất.
Lý Bá Tiên vội vàng vọt tới truyền tống trận, thôi động linh lực muốn kích hoạt trận pháp.
Nhưng vô dụng, trận pháp dưới chân không hề có động tĩnh.
Trận pháp này là Lục Diệp bố trí, đương nhiên có thủ đoạn, điều này có thể bảo đảm chỉ có hắn mới có thể kích hoạt trận pháp, cho dù những người khác đứng ở trên truyền tống trận rót linh lực vào cũng không kích hoạt được.
Dưới mặt nạ đồng tử, vẻ mặt Lý Bá Tiên trở nên nghiêm trọng.
Phong Nguyệt Thiền cũng hiểu rõ ý định của Lục Diệp:
“Hắn không muốn liên lụy đến chúng ta?”
Không phá được Tầm Tung Bàn, Lục Diệp không thể thoát khỏi việc bị truy tìm tung tích, cho dù có truyền tống trận có thể sử dụng cũng lành ít dữ nhiều. Trừ khi hắn có nhiều truyền tống trận, như vậy mới có thể đùa giỡn kẻ địch trong lòng bàn tay.
Một khi hắn bị Đàm Thánh đuổi kịp, đối mặt với tu vi chênh lệch cực lớn, hắn sẽ không có lực đánh trả, dù tăng thêm Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền cũng không được.
Cho nên hắn mới bức lui hai người Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền, bước lên truyền tống trận một mình, bởi vì hắn có thể cảm giác được lần này cực kỳ hung hiểm!
Nếu có thể, ngay cả Hổ Phách hắn cũng không muốn mang theo.
Nhưng sau khi ký kết Mệnh Nguyên chi thuật, tính mạng của hắn có liên quan mật thiết với Hổ Phách, nếu hắn chết, Hổ Phách cũng không sống được, Y Y cũng đi theo.
Cho nên vẫn phải mang theo Hổ Phách, cái khác không nói, thời khắc mấu chốt có lẽ hắn còn có thể tiến vào trạng thái thú hóa để bảo mệnh, hơn nữa Y Y ở phương diện giám sát canh chừng cũng không tệ.
“Hồ đồ!” Lý Bá Tiên tức giận không thôi, thân là sư huynh, sao hắn lại nguyện ý nhìn Lục Diệp đối mặt với nguy hiểm một mình, vừa rồi Lục Diệp chém ra một đao trực tiếp bức lui hắn và Phong Nguyệt Thiền, hoàn toàn không cho bọn họ chút thời gian suy nghĩ nào.
Chỉ có thể nói tiểu sư đệ nhà mình quá quả quyết, khi ý thức được tình cảnh bản thân không ổn thì lập tức đưa ra quyết định.
Ấn ký chiến trường truyền đến tin tức, Lý Bá Tiên vội vàng kiểm tra, không ngoài dự đoán, là tin tức của Lục Diệp.
“Hắn nói cái gì?” Phong Nguyệt Thiền hỏi.
Lý Bá Tiên tức giận nói:
“Hắn nói tốc độ của chúng ta quá chậm, trì hoãn hắn chạy trốn!”
Phong Nguyệt Thiền không phản bác được, đương nhiên nàng biết đây không phải là ý nghĩ thật sự của Lục Diệp, hắn chỉ muốn dùng loại phương thức này để hóa giải áy náy trong lòng hai người.
“Chính tiểu sư đệ cũng có một số kế hoạch...” Lý Bá Tiên thuật lại nội dung mà Lục Diệp đã đưa tin.
Sau khi Phong Nguyệt Thiền nghe xong vuốt cằm nói:
“Nói vậy, Lục sư đệ cũng không phải dũng cảm nhất thời, hắn đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định như vậy, nếu thật sự thuận lợi, hắn chưa chắc không thể tránh được trận đuổi giết này.”
Muốn tránh được trận đuổi giết này, điểm mấu chốt nhất chính là đóng cửa khu vực săn bắn!
Nhưng ai có thể biết được lúc nào khu vực săn bắn sẽ đóng cửa?