Chương 1017: Đàm Thánh lựa chọn
Chương 1017: Đàm Thánh lựa chọn
Đúng như Phong Nguyệt Thiền đã nói, Lục Diệp cũng không dũng cảm nhất thời, khi hắn bước lên con đường chạy trốn một mình, trong lòng đã có một số kế hoạch, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là không muốn liên lụy đến bọn họ.
Cường giả tầng thứ chín như Đàm Thánh tuyệt đối không phải kẻ mà ba người bọn họ liên thủ là có thể đối phó được.
Muốn tìm được đường sống thì phải cố gắng kiên trì trong sự đuổi giết của người khác, chỉ cần khu vực săn bắn đóng cửa, hắn có thể khởi hành đi tới Thiên Cơ thương minh gần nhất, đợi ở đó là an toàn.
Khu vực săn bắn có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, cho nên việc mà Lục Diệp cần làm trước mắt chính là cố gắng kéo dài thời gian.
Sau khi truyền tin cho Lý Bá Tiên, Lục Diệp lập tức lại đi truyền tống trận thêm mấy lần, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa mình và Đàm Thánh.
Sau khi truyền tống bốn lần như thế, khoảng cách giữa hai bên đã kéo ra hơn trăm dặm.
Trên tòa truyền tống trận cuối cùng, Lục Diệp không tìm được thêm điểm truyền tống nào nữa.
Mặc dù số lượng truyền tống trận mà hắn bố trí không ít, nhưng trong khoảng thời gian này đã bị hư hại nhiều cho nên số lượng có thể giữ lại rất ít.
Lục Diệp không chần chừ, lập tức đi ra khỏi sơn động ở điểm truyền tống, hắn ngự khí bay lên, lao thẳng về phía ngược lại với đường cũ.
Hắn không dám bay quá cao, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, ở trong khu săn bắn này, kẻ địch của hắn cũng không chỉ có một mình Đàm Thánh, tất cả tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều là địch.
Cảm giác bị kích phát đến trình độ lớn nhất, tâm trí luôn chú ý xung quanh, hơi có động tĩnh là lập tức ẩn nấp.
Khoảng hơn một canh giờ sau, Lục Diệp mới dừng lại, bắt tay vào bố trí truyền tống trận mới.
Có nhiều truyền tống trận là bảo đảm hắn có thể dây dưa với đám người Đàm Thánh, cho nên dùng tất cả khả năng bố trí càng nhiều càng tốt.
Ngay lúc hắn bố trí truyền tống trận, cách đó mấy trăm dặm, Đàm Thánh và hai huynh đệ Giang Lưu Tử đang lần theo chỉ dẫn của Tầm Tung Bàn, nhanh chóng đi về hướng này.
Với tu vi cường đại cảnh giới tầng thứ chín, đương nhiên Đàm Thánh sẽ không cẩn thận từng li từng tí như Lục Diệp, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn Lục Diệp rất nhiều.
Lúc Lục Diệp bố trí xong truyền tống trận, khoảng cách giữa hai bên cũng chỉ còn lại không tới bốn trăm dặm.
Nhưng mà vẻ mặt của Đàm Thánh rất xấu, bởi vì truy tung đến tận đây mà vẫn không phát hiện tung tích của Lục Nhất Diệp.
Chuyện này thật sự vô lý, một cảnh giới tầng thứ ba, dù tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh hơn hắn, hắn bị khốn trận kia giữ chân không đến hai mươi hơi thở, không có lý do gì không đuổi kịp người ta.
Nếu không phải Tầm Tung Bàn luôn chỉ đến hướng kia thì hắn đã hoài nghi liệu có phải thứ này xảy ra vấn đề gì hay không.
Khi khoảng cách không ngừng rút ngắn, ánh sáng trên Tầm Tung Bàn cũng bắt đầu biến đỏ, khoảng cách càng gần, màu đỏ kia lại càng đậm.
Đến một khắc, Giang Lưu Tử vẫn luôn chú ý tới Tầm Tung Bàn bỗng nhiên mở miệng:
“Trong vòng mười dặm!”
Cùng lúc đó trên truyền tống trận, Lục Diệp vẫn luôn nhắm mắt điều tức bỗng nhiên mở mắt.
Loại cảm giác bị người theo dõi mãnh liệt kia lại tới.
Nói cách khác, đối phương cách vị trí của mình bây giờ rất gần.
Đến nhanh thật!
Lục Diệp không do dự, lập tức kích hoạt truyền tống trận, bóng người biến mất, hắn không dừng lại mà tiếp tục truyền tống, trở về vị trí ban đầu.
Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền đã biến mất, sau khi Lục Diệp rời đi, hai người tiếp tục ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa bọn họ không thể khởi động truyền tống trận, nếu bị cường giả chặn ở chỗ này thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, cho nên sau khi Lục Diệp rời đi không bao lâu, bọn họ cũng rời khỏi nơi này.
Lúc này đang lặng lẽ ẩn núp tại một chỗ nào đó, chờ khu săn bắn đóng cửa.
Cũng giống như Lục Diệp, bọn họ đã quen bị truy sát, am hiểu ẩn núp, huống chi Phong Nguyệt Thiền còn có Linh khí linh tán kia, chỉ cần không phải xui xẻo bị người ta trực tiếp tìm ra hành tung thì không cần lo lắng đến an toàn của bọn họ.
Giữa không trung, Giang Lưu Tử nhìn chằm chằm vào Tầm Tung Bàn, sau khi nói xong câu kia bỗng nhiên dừng lại, khó hiểu nhìn la bàn trong tay.
La bàn vốn tỏa ra ánh sáng màu đỏ thẫm lúc này đã khôi phục lại bộ dạng ban đầu, hơn nữa kim đồng hồ vốn chỉ hướng phía trước lại đột nhiên chỉ về phía sau.
Đây... Tình huống gì thế này? Giang Lưu Tử hoàn toàn không hiểu.
“Sao rồi?”
Đàm Thánh lướt đi phía trước phát hiện không đúng liền ngừng lại.
“Đàm sư huynh, phương hướng kim chỉ thay đổi.” Giang Lưu Tử kiên trì nói.
“Lại thay đổi?” Sắc mặt Đàm Thánh sầm xuống, vội vàng tiến lên kiểm tra, phát hiện phương hướng của kim đồng hồ thực sự thay đổi, lúc này đang chỉ hướng lúc bọn họ xuất phát.
Sau khi cau mày trầm ngâm một lát, hắn nhìn về phía Giang Lưu Tử:
“Tầm Tung Bàn này có bị va chạm không?”
Tuy Tầm Tung Bàn là một bảo vật nhưng nó cũng không chắc chắn, nếu như bị va chạm mạnh thì có thể sẽ bị hỏng, mất đi năng lực truy tung.
Nghe Đàm Thánh hỏi như vậy, Giang Lưu Tử biết ngay không chỉ hắn hoài nghi Tầm Tung Bàn bị hỏng, mà Đàm Thánh cũng bắt đầu nghi ngờ.