Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 1018 - Chương 1018: Đàm Thánh Lựa Chọn 2

Chương 1018: Đàm Thánh lựa chọn 2 Chương 1018: Đàm Thánh lựa chọn 2

“Chưa từng bị va chạm.” Giang Lưu Tử lắc đầu.

Giang Thành Tử ở bên cạnh nói:

“Đàm sư huynh, Tầm Tung Bàn chắc chắn không có vấn đề, nếu không trước đó sẽ không tìm được chính xác vị trí của Lục Nhất Diệp kia, vấn đề có lẽ chính là Lục Nhất Diệp.”

Trong lòng Đàm Thánh suy nghĩ, đúng là vậy, lúc trước bọn họ đã tìm được Lục Nhất Diệp nhờ Tầm Tung Bàn, tiếc là bị hắn dùng khốn trận cản trở, không thể giết chết hắn, nhưng nếu đã có thể tìm được Lục Nhất Diệp, vậy thì Tầm Tung Bàn không có vấn đề.

“Nói như thế nào?”

“Ta không biết, nhưng ta nghĩ hắn có thủ đoạn gì đó có thể đi được mấy trăm dặm trong chớp mắt hay không?”

“Nực cười, tu sĩ Vân Hà cảnh có ai có thể có thủ đoạn thông thiên như vậy?”

“Hay là mượn bảo vật gì?”

Nếu không phải như thế thì không thể giải thích vì sao hướng đi của Lục Nhất Diệp lại kỳ quái như thế, rõ ràng Tầm Tung Bàn chỉ về phía trước, hơn nữa đã sắp thấy được đối phương, vậy mà người ta lại đột nhiên chạy ra phía sau.

Đàm Thánh nhíu mày trầm tư, không thể không nói, tuy suy đoán của Giang Thành Tử không thực tế nhưng lại là lời giải thích phù hợp tình huống trước mắt nhất.

Lục Nhất Diệp kia xuất thân từ Bích Huyết tông ở Binh Châu, hơn ba mươi năm trước, đó chính là một đại tông môn bá chủ của Cửu Châu, cho dù bây giờ đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, ai biết nó có ẩn giấu gì, nếu nói có bảo vật gì có thể di chuyển mấy trăm dặm trong nháy mắt thì cũng không phải là không được.

Nhưng Đàm Thánh chưa từng nghe nói qua loại bảo vật này, cho nên cũng khó có thể xác định.

“Nếu hắn mượn nhờ bảo vật gì đó, tất nhiên không thể thường xuyên sử dụng. Đàm sư huynh, ta cảm thấy chúng ta chỉ cần tiếp tục truy tung hắn, không cho hắn có cơ hội thoát khỏi chúng ta là được, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể chặn hắn.”

“Tiếp tục đuổi theo!” Đàm Thánh bực bội, lập tức thay đổi phương hướng, quay trở về đường cũ.

Trên Liệp Sát bảng, xếp hạng của hắn đã rớt xuống hạng ba, điều này làm cho hắn rất buồn bực. Vốn cho rằng mượn Tầm Tung Bàn có thể nhẹ nhõm giải quyết Lục Nhất Diệp, kể từ đó chẳng những có thể đạt được khoản tiền thưởng lớn, đệ nhất Liệp Sát bảng cũng là của hắn.

Kết quả là bây giờ còn chưa giết được Lục Nhất Diệp, thứ hạng trên Liệp Sát bảng đã rớt xuống, cả người lẫn của đều không có.

Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn không có khả năng đi thu hoạch điểm săn giết, tranh đoạt Liệp Sát bảng, so với phần thưởng của Liệp Sát bảng, phần thưởng chém giết Lục Nhất Diệp chắc chắn càng mê người hơn.

Một ngày sau, trong một sơn cốc, ba người Đàm Thánh ngồi xếp bằng, yên lặng khôi phục.

Vẻ mặt hai huynh đệ Giang Lưu Tử không dễ nhìn, sắc mặt Đàm Thánh càng âm trầm hơn.

Trong một ngày một đêm này, bọn họ đi theo chỉ dẫn của Tầm Tung Bàn, đi tới đi lui trên một lộ tuyến hơn mười vòng, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lục Nhất Diệp.

Thường thường khi bọn họ sắp tiếp cận mục tiêu, phương hướng của kim đồng hồ bỗng nhiên đảo ngược, bọn họ không thể không thay đổi phương hướng tiếp tục truy tung.

Cho dù Đàm Thánh là tu sĩ tầng thứ chín, truy tung suốt một ngày một đêm hắn cũng sắp không chịu nổi, linh lực của hai huynh đệ Giang Lưu Tử khô kiệt, sắc mặt tái nhợt.

Nếu không khôi phục, e rằng ngay cả linh lực ngự khí phi hành bọn họ cũng không có.

Sao lại không tìm thấy Lục Nhất Diệp kia? Ba người nghĩ nát óc cũng không ra.

Chẳng lẽ Lục Nhất Diệp kia thật sự có bảo vật gì có thể dịch chuyển mấy trăm dặm trong nháy mắt? Nếu thật như thế, vậy bọn họ vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp đối phương.

Có bảo vật như vậy bên người, chỉ cần không bị bao vây triệt để, hắn có thể thoát thân bất cứ lúc nào.

Nhưng trên đời này thật sự tồn tại bảo vật như vậy sao?

Hai huynh đệ Giang Lưu Tử liếc nhau, không hiểu sao có chút chột dạ, chính họ đã kéo Đàm Thánh xuống nước, vốn cho rằng có thể bán một cái nhân tình, được chút chỗ tốt, nhưng hiện tại chỗ tốt thì chưa thấy, mà ba người lại bị trêu đùa như con khỉ.

Trên Liệp Sát bảng, tên của Đàm Thánh đã rớt xuống thứ tư, Lục Nhất Diệp cũng rớt xuống thứ hai, hơn nữa theo thời gian trôi qua, vẫn đang tiếp tục hạ xuống.

Một người đuổi giết, một người chạy trốn, nào có thời gian đi thu hoạch điểm săn giết.

Đàm Thánh ngồi ở một bên, giơ tay điểm vào ấn ký chiến trường của mình, có vẻ là đang truyền tin cho ai đó.

Thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lưu Tử, đưa tay nói:

“Đưa Tầm Tung Bàn cho ta!”

Giang Lưu Tử lập tức hiểu được ý đồ của hắn:

“Đàm sư huynh muốn vận dụng một năng lực khác của nó?”

Đàm Thánh gật đầu:

“Ngoài cách đó ra, còn có cách nào có thể tìm được Lục Nhất Diệp kia sao?”

“Nhưng kể từ đó, người giết chết Lục Nhất Diệp chưa chắc đã là Đàm sư huynh.”

Giang Lưu Tử vừa nói xong, lập tức phản ứng lại:

“Đàm sư huynh vừa liên hệ với cường giả khác trong khu vực săn bắn?”

Đàm Thánh gật đầu:

“Ta đã tản tin tức ra ngoài, cũng đã ước định tốt với bọn họ, bất kể cuối cùng là ai giết chết Lục Nhất Diệp kia, ta đều được hai phần tiền thưởng, chỗ tốt của các ngươi sẽ lấy từ hai phần của ta!”

Trong thỏa thuận lúc trước, hai huynh đệ bọn họ được hai phần tiền thưởng, nhưng nếu như dựa theo cách nói hiện tại, bọn họ chỉ có thể được hai phần trong hai phần, chênh lệch vô cùng lớn.

Giang Lưu Tử có chút không cam lòng, mở miệng nói:

“Đàm sư huynh, chưa hẳn phải đi đến một bước này...”

“Không có thời gian!”

Đàm Thánh ngắt lời hắn:

“Khu vực săn bắn đã mở ra mười bảy ngày, lúc nào cũng có thể đóng cửa, nếu như vẫn không giết được Lục Nhất Diệp trước khi khu vực săn bắn đóng cửa, vậy mọi nỗ lực trước đó đều là vô ích, hơn nữa tin tức ta đã truyền ra, bọn họ đều đang đợi, ta chia cho các ngươi hai phần, không tính là ít, làm người đừng tham lam quá!”

Hắn đánh cược phần thưởng của Liệp Sát bảng để tham gia vào việc này, bây giờ thứ hạng trên Liệp Sát bảng không ngừng rơi xuống, không thể trông cậy vào phần thưởng hạng nhất, hạng hai, loại tổn thất này cũng chỉ có chém giết Lục Nhất Diệp mới có thể bù đắp.

Giang Lưu Tử thở dài, trong lòng biết Đàm Thánh nói đến nước này, mình khuyên bảo cũng vô dụng, dù không cam lòng cũng chỉ có thể giao ra Tầm Tung Bàn.
Bình Luận (0)
Comment