Chương 1019: Bí thuật của Tầm Truy Bàn
Chương 1019: Bí thuật của Tầm Truy Bàn
Sau khi nhận lấy Tầm Tung Bàn, Đàm Thánh nhìn kim đồng hồ trên la bàn, vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu có thể độc chiếm chỗ tốt, sao hắn lại nguyện chia sẻ với người khác? Nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ với ba người bọn họ thì không thể tìm được hành tung của Lục Nhất Diệp kia, một ngày đi tới đi lui cùng một lộ tuyến mười mấy lần, ngay cả bóng dáng của Lục Nhất Diệp cũng không thấy, cứ tiếp tục như vậy thì một khi khu vực săn bắn đóng lại, Lục Nhất Diệp kia chắc chắn sẽ trốn thoát.
Trong lòng thở dài, vô cùng tiếc hận, hai phần thì hai phần, còn tốt hơn là không có.
Nghĩ đến đây, lòng đã quyết.
Hắn cắn đầu ngón tay, viết ba chữ lớn Lục Nhất Diệp lên trên Tầm Tung Bàn, sau đó cứ viết đi viết lại.
Máu tươi đỏ thẫm thấm vào trong bàn, rồi nhanh chóng biến mất, một phút sau, Tầm Tung Bàn bỗng nhiên vỡ nát, hóa thành một đạo hồng quang xông thẳng lên trời, biến mất trong nháy mắt.
Tầm Tung Bàn có hai loại công hiệu khác nhau, một loại chính là cách Giang Lưu Tử đã thi triển, nhờ chỉ dẫn của Tầm Tung Bàn, có thể tìm thấy chính xác vị trí một người nào đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cả hai phải ở trong cùng một không gian.
Mà một loại khác chính là loại Đàm Thánh dùng lúc này, sau khi Tầm Tung Bàn nát bấy, đương nhiên không thể cung cấp chỉ dẫn cho mình, nhưng công hiệu này lại có thể làm cho Lục Diệp không thể ẩn núp, muốn tránh cũng không thể tránh được.
Loại công hiệu đầu tiên chỉ cần lấy máu làm dẫn, viết tên người bị truy tung lên trên là được, nhưng loại sau thì phải viết ba lần, cho nên Đàm Thánh mới viết chữ Lục Nhất Diệp thêm hai lần.
Cùng lúc đó, trên truyền tống trận cách đám người Đàm Thánh chừng tám trăm dặm, Lục Diệp đang ngồi ngay ngắn tại đây không hiểu sao trái tim đập nhanh, còn chưa kịp phản ứng thì một đạo huyết quang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi lên trên người hắn, trực tiếp bao lấy hắn.
Ngay sau đó huyết quang đỏ thẫm phóng lên trời, hóa thành một cột sáng.
Động tĩnh kia chẳng khác gì lúc linh ký màu vàng bộc phát ra, điểm khác biệt là linh ký bộc phát cột sáng màu vàng, còn trên người hắn lúc này phát ra màu đỏ máu, hơn nữa không có linh lực dao động mãnh liệt.
Lục Diệp hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng động tĩnh lớn như thế, hiển nhiên sẽ hấp dẫn tu sĩ gần đây, ngay khi phát hiện sự việc không đúng, hắn lập tức khởi động truyền tống trận, biến mất tại chỗ.
Sau khi Lục Diệp biến mất không bao lâu, một đội tu sĩ được tin liền xông vào trong sơn động, nhưng còn chưa tiến vào trong đó điều tra đã có người chạm phải pháp trận Bạo Liệt mà Lục Diệp để lại ở nơi này, âm thanh vù vù chấn động, ánh lửa ngút trời, mấy tên tu sĩ bị nổ cho cả người đầy bụi đất, vội vã chạy ra khỏi sơn động.
Càng có nhiều tu sĩ hội tụ về bên này, một người trong đó đứng trên không trung, khí tức cường đại khiến người ta sợ hãi, đây rõ ràng là Vân Hà cảnh tầng thứ chín.
Người này yên lặng nhìn tình huống phía dưới, ngay sau đó đưa tin ra ngoài.
Tin tức lập tức truyền đến tay Đàm Thánh cách đó tám trăm dặm, sau khi kiểm tra, hắn lập tức ngự không, nhanh chóng hóa thành lưu quang biến mất.
Để lại hai huynh đệ Giang Lưu Tử với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc trước Giang Lưu Tử không muốn giao ra Tầm Tung Bàn, nhất quyết muốn tự mình sử dụng chính là sợ tình huống như vậy sẽ xảy ra, kết quả là vẫn xuất hiện.
Tầm Tung Bàn đã không còn ở trong tay bọn họ, đương nhiên Đàm Thánh sẽ mặc kệ sống chết của bọn họ, hắn là cảnh giới tầng thứ chín, hành động một mình nhanh hơn việc mang theo hai tên tầng thứ năm nhiều, còn tiền thưởng đã thỏa thuận lúc trước, Đàm Thánh chắc chắn sẽ không nuốt lời, nhưng cũng phải đợi sau khi chuyện thành công, hai huynh đệ bọn họ còn sống mới có thể thực hiện.
Cũng may đã qua thời gian dài như vậy, cường giả Hạo Thiên minh đã giết Lỗ Thụ sư huynh có lẽ sẽ không gây phiền toái cho họ nữa, điều này khiến bọn họ có chút cảm giác an toàn.
Trên một tòa truyền tống trận khác, Lục Diệp bình tĩnh lại rồi kiểm tra thân thể, nhưng tra tới tra lui cũng không phát hiện ra điều gì dị thường.
Nhưng vừa rồi huyết quang bao phủ ở trên người mình là cái gì?
Mức độ bộc phát này so với sự bộc phát của linh ký chỉ có hơn chứ không kém, lộ rõ vị trí ẩn thân của mình, dù hắn có nấp kỹ hơn nữa, chỉ cần xung quanh có tu sĩ thì đều có thể phát hiện, sau đó sẽ tới điều tra.
Đưa tay điểm lên trên ấn ký chiến trường, truyền tin cho Lý Bá Tiên, nói cho hắn biết chuyện mình vừa gặp phải.
Lý Bá Tiên nhanh chóng trả lời.
“Đó là một chức năng khác của Tầm Tung Bàn...”
Sau khi nghe Lý Bá Tiên giải thích, Lục Diệp mới hiểu được mình đã gặp phải chuyện gì.
Xem ra, truy đuổi một ngày một đêm đã khiến đối phương mất kiên nhẫn, đành phải sử dụng loại công năng thứ hai của Tầm Tung Bàn. Kể từ đó, tuy đối phương không có biện pháp dựa vào Tầm Tung Bàn truy tìm hành tung của mình, nhưng mình lại không thể ẩn nấp được nữa.
Bởi vì Lý Bá Tiên nói việc bộc phát như trước đó mỗi canh giờ đều sẽ xuất hiện một lần.
Trái tim Lục Diệp như chìm vào đáy cốc.
Khi hắn ẩn núp, mỗi lần kẻ địch tới gần hắn đều có thể phát hiện sớm rồi bỏ chạy, bởi vì giữa hắn và Tầm Tung Bàn có một tầng liên hệ vô hình, cho nên có thể cảm nhận được đại khái khi khoảng cách đủ gần.
Điều này làm cho mấy người Đàm Thánh chạy đi chạy lại hơn mười chuyến, nhưng đều trở về tay không.