Chương 1020: Bí thuật của Tầm Truy Bàn 2
Chương 1020: Bí thuật của Tầm Truy Bàn 2
Vốn hắn cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì chỉ cần truyền tống trận hắn bố trí không bị phá hư, bọn người Đàm Thánh đừng mơ đuổi kịp mình, nhưng hiện tại xem ra, hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Đám người Đàm Thánh thực sự không có biện pháp đuổi theo mình nhờ Tầm Tung Bàn, nhưng bọn họ lại trực tiếp sử dụng loại công năng thứ hai của Tầm Tung Bàn.
Đúng là muốn nấp cũng không thể nấp.
Ba canh giờ linh ký màu vàng bộc phát một lần, tần suất đã rất cao, nhưng huyết quang kia lại một canh giờ bộc phát một lần...
Hoàn toàn không chừa cho người ta một con đường sống.
“Ta đã mời người ra tay tương trợ, tiểu sư đệ, nhất định phải kiên trì, nhất định phải chống đỡ đến lúc khu săn bắn đóng cửa!”
“Đã biết.”
Sau khi truyền tin, Lục Diệp lập tức rời khỏi nơi ẩn thân, bước ra ngoài.
Đã biết mỗi canh giờ vị trí của mình sẽ bại lộ một lần, vậy không thể tiếp tục ở lại trong sơn động nữa, truyền tống trận còn thừa không nhiều lắm, mỗi một lần bại lộ vị trí, tất nhiên sẽ làm một tòa truyền tống trận bị hủy diệt, cho nên trên cơ sở đảm bảo an toàn cho bản thân thì phải bố trí nhiều truyền tống trận hơn mới được.
Còn chuyện Lý Bá Tiên đã mời người ra tay tương trợ, Lục Diệp cũng không nghi ngờ gì, nhân mạch của Lý Bá Tiên và Phong Nguyệt Thiền không phải hắn có thể so sánh, hiện giờ trong khu vực săn bắn cũng có rất nhiều cường giả Hạo Thiên minh, chắc Lý Bá Tiên có thể mời được một số người ra tay.
Nhưng cũng không thể trông cậy quá nhiều vào việc này, khi làm việc gì phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tích cực ứng phó mới được.
Ngay khi hắn có hành động, trong khu săn bắn, tin tức về Lục Diệp nhanh chóng lưu truyền trong trận doanh của Vạn Ma lĩnh, thoáng chốc rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh hội tụ về nơi Lục Diệp hiện thân, nhất là những tu sĩ có tu vi không cao lắm, nhưng lại không quá thấp.
Đối với những người như bọn họ, chỗ tốt lớn nhất trong khu săn bắn chính là các loại cơ duyên rải rác, Liệp Sát bảng không phải thứ mà bọn họ có thể chạm vào, thực lực không đủ, không có bản lĩnh đó.
Giờ phút này, tin tức về Lục Diệp bay đầy trời, dĩ nhiên khiến cho người ta động tâm, so với Liệp Sát bảng, phần thưởng khi giết được Lục Nhất Diệp phong phú hơn nhiều.
Hơn nữa trong tin tức có lời đồn, tu vi Lục Nhất Diệp chỉ là Vân Hà tầng ba, bây giờ lại bị người thi triển bí thuật trên Tầm Tung Bàn, một canh giờ sẽ lộ vị trí một lần, chỉ cần đụng phải, tất cả mọi người đều có cơ hội giết chết.
Theo đà này, trong khoảng thời gian ngắn, lượng lớn tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều hội tụ về hướng này.
Việc này đã khiến một số tu sĩ của Hạo Thiên minh gặp xui xẻo, vốn dĩ trong khu vực săn bắn, tu sĩ của hai trận doanh lớn có thể nói là cân sức ngang tài, nhưng một khi lượng lớn tu sĩ hướng về một chỗ nào đó, đương nhiên tu sĩ của một trận doanh khác ở hướng đó khó có thể chống lại.
Sau khi các tu sĩ Hạo Thiên minh không biết chuyện gặp rất nhiều nguy hiểm thì vội vàng rút khỏi khu vực này.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Mỗi một canh giờ đi qua đều sẽ có lượng lớn tin tức liên quan tới Lục Nhất Diệp truyền khắp nơi, mỗi lần vị trí của hắn bại lộ, trong thời gian cực ngắn cũng sẽ có rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh đến điều tra.
Nhưng không có ngoại lệ, không ai phát hiện ra tung tích của hắn, nhờ có truyền tống trận, khi vị trí của mình bị lộ, hắn có thể di chuyển ra ngoài hai trăm dặm.
Chỉ sau mấy tháng, Lục Diệp lại cảm nhận được cảm giác bị vô số người đuổi giết trong Linh Khê chiến trường.
Nhưng lần này hung hiểm hơn lúc ở Linh Khê chiến trường nhiều.
Trong Linh Khê chiến trường, tu sĩ chỉ có tu vi Linh Khê cảnh, các loại thủ đoạn có thể thi triển không thể so được với cường giả Vân Hà cảnh. Khi ở Linh Khê chiến trường, lúc tu vi đạt đến Thiên Bát thì Lục Diệp không cần lo lắng cho an toàn của mình, chỉ có hắn đi gây rối cho người khác, sau khi đến Thiên Cửu thì càng không ai địch nổi, tất cả đại tông môn của Vạn Ma lĩnh ở những nơi hắn đi qua đều run sợ trong lòng.
Lần này còn hung hiểm hơn trước kia, nguyên nhân lớn nhất chính là trong khu vực săn bắn có vào không có ra, tạo thành hạn chế rất lớn cho hắn.
Nếu không, hắn hoàn toàn có thể tìm một Thiên Cơ thương minh xông vào, mượn Thiên Cơ thương minh che chở bản thân.
Thời gian trôi qua, truyền tống trận ngày càng ít.
Bây giờ chỉ còn hai truyền tống trận có thể sử dụng, nếu không phải mỗi lần Lục Diệp bỏ chạy đều tìm cơ hội bố trí lại thì đã sớm không có truyền tống trận để dùng.
Lục Diệp có thể cảm giác được dường như tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở khu vực này càng ngày càng nhiều.
Địa phương quỷ quái này không thể ở được nữa, dù cho có hai truyền tống trận cũng không được, cứ tiếp tục ở lại khu vực này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Nhưng nếu không mượn nhờ truyền tống trận, một khi hành tung của hắn bại lộ thì nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Đi hay ở, thật sự là khó chọn.
Nhưng mà ngay sau đó, Lục Diệp đã đưa ra quyết định, rời khỏi khu vực này!
Chỉ có rời khỏi khu vực này thì mới có chút hi vọng sống sót, nếu như tiếp tục ở lại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu máu, trong lòng bất đắc dĩ, khu vực săn bắn mở ra cũng đã gần hai mươi ngày, đến khi nào mới có thể đóng cửa?
Trên người hắn lại hiện ra huyết quang, ngay sau đó một cột sáng màu đỏ phóng lên trời!
Lại một lần nữa bộc phát.
Lục Diệp khởi động truyền tống trận dưới chân, trực tiếp truyền tống đi gần hai trăm dặm.
Lục Diệp vội vàng rời khỏi truyền tống trận trong sơn động, hắn bay lên trời, cô gắng không gây ra động tĩnh quá lớn, phi hành trên vị trí cách mặt đất mười trượng.