Chương 1021: Chạy trốn?
Chương 1021: Chạy trốn?
Số lượng tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở khu vực này rất nhiều, cho nên tốc độ của Lục Diệp thực sự không nhanh nổi, mỗi lần bốn phía hơi có động tĩnh hắn đều phải dừng lại nhờ Ẩn Nặc linh văn để ẩn nấp.
Yên lặng tính toán thời gian.
Hắn cần cố gắng rời xa khu vực này trong vòng một canh giờ, chỉ có như vậy mới có thể tranh thủ nhiều cơ hội hơn cho bản thân.
Thoáng chốc, một canh giờ trôi qua.
Trên người lại phát ra huyết quang, ngay sau đó cột sáng màu đỏ máu phóng lên trời. Dị tượng rõ ràng như vậy, chỉ cần tu sĩ xung quanh không bị mù thì đều có thể thấy rõ ràng.
Khi cột sáng màu máu bộc phát, Lục Diệp đồng thời ném mấy viên Nguyên Linh Đan vào miệng, ánh lửa sau lưng cuộn trào, một đôi cánh trải rộng ra, gia trì Phi Dực linh văn, hai cánh rung lên, hóa thành một đạo lưu quang phóng thẳng về phía xa.
Vị trí đã lộ, không có truyền tống trận để dùng, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào tốc độ của bản thân.
Tuy chỉ có tu vi tầng thứ ba nhưng nhờ có Phi Dực linh văn, tốc độ phi hành không kém tu sĩ tầng thứ sáu là bao, nếu thêm Phong Hành thì tốc độ còn nhanh hơn.
Bay ra không xa, phía trước xuất hiện mấy đạo lưu quang, hiển nhiên là tu sĩ Vạn Ma lĩnh phát hiện động tĩnh liền tới đây điều tra, chợt thấy một đạo hồng quang lướt tới với tốc độ cực nhanh, tất cả đều biến sắc, nhao nhao ngừng chân.
Tốc độ phi hành nhanh hay chậm thường có thể đại biểu cho tu vi của một người mạnh hay yếu, đại khái thì tu vi càng cao, tốc độ phi hành càng nhanh, dù là ngự khí hay ngự không đều giống nhau, cho nên kẻ yếu rất khó chạy thoát khỏi tay cường giả, bởi vì chạy cũng vô dụng.
Khi nhìn thấy Lục Diệp biến thành hồng quang, mấy tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đây là một vị cường giả nào đó trong trận doanh nhà mình.
Mãi đến khi Lục Diệp lướt qua gần chỗ bọn họ, ấn ký chiến trường trên mu bàn tay mấy người nhao nhao tỏa ra hồng quang, lúc này bọn họ mới phục hồi tinh thần.
Đó không phải trận doanh nhà mình, mà là Hạo Thiên minh.
Hơn nữa, linh lực dao động của đối phương không cường đại như trong tưởng tượng, vậy tu vi nhiều lắm chỉ là cảnh giới tầng ba, tầng bốn...
Cảnh giới tầng ba, tầng bốn, Hạo Thiên minh...
Một người đột nhiên hoàn hồn:
“Là tên Lục Nhất Diệp kia!”
Hắn vừa la lên vừa lập tức đuổi theo hướng Lục Diệp bỏ chạy, hắn có tu vi tầng thứ năm, đương nhiên sẽ không sợ một tên tầng thứ ba.
Mấy tên đồng bạn thấy thế cũng nhao nhao đuổi theo.
Nhưng mà không đến thời gian một nén nhang, bọn họ đã bị Lục Diệp bỏ lại không thấy bóng dáng, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ buồn bực, tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cơ duyên to lớn như vậy.
Dọc đường Lục Diệp không tiếp tục ẩn thân hình nữa, bởi vì không thể che giấu được nữa, tiếp tục sử dụng Phi Dực linh văn, mạnh mẽ xông lên, trên đường đi gặp rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh, nhưng những người kia lại không ngờ hắn sẽ to gan như thế, đều giống như những tu sĩ hắn đụng phải đợt thứ nhất, chờ đến khi phản ứng lại, muốn đuổi theo thì đã không còn kịp nữa rồi.
Tin tức không ngừng truyền đi, thông báo vị trí hiện tại của Lục Diệp, rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh truy kích phía sau Lục Diệp, tìm kiếm tung tích của hắn.
Trong lúc phi hành, Lục Diệp không ngừng ném Nguyên Linh Đan vào trong miệng, bổ sung linh lực tiêu hao cho bản thân.
Liên tục sử dụng Phi Dực linh văn khiến hắn tiêu hao rất lớn, với tu vi tầng thứ ba của hắn, nếu không dùng linh đan bổ sung, không đến nửa ngày linh lực sẽ khô kiệt.
Cho dù nuốt đan bổ sung cũng có chút vào không đủ ra.
Đây là còn chưa sử dụng Phong Hành, nếu lại thêm Phong Hành thì tiêu hao sẽ càng lớn hơn.
Một canh giờ sau, cột sáng màu đỏ máu lại một lần nữa bộc phát.
Chỉ một lát sau, một đạo lưu quang bỗng nhiên từ bên cạnh tiếp cận hắn, hiển nhiên là phát hiện ra động tĩnh nên chạy tới, tốc độ của đạo lưu quang kia cực nhanh, dù Lục Diệp sử dụng Phi Dực linh văn cũng không so được với đối phương.
Lục Diệp vừa nhìn đã biết người đến là cường giả tầng tám tầng chín, trong lòng bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bị cường giả như vậy để mắt tới.
Có Phi Dực và Phong Hành linh văn, hắn không cần quan tâm đến tu sĩ dưới tầng bảy, bao gồm cả tu sĩ cảnh giới tầng thứ bảy, duy chỉ có tầng tám tầng chín là thật sự chạy không nổi.
Nhưng mà chạy không được cũng phải chạy, trong lòng hung ác, gia trì thêm Phong Hành linh văn, tốc độ lại tăng lên, linh lực trong cơ thể giống như hồng thủy tràn ra ngoài.
Tốc độ tăng đột ngột này làm cho cường giả Vạn Ma lĩnh đang truy kích tới ngạc nhiên, ngay sau đó phẫn nộ quát:
“Lục Nhất Diệp, ngươi trốn không thoát đâu, mau thức thời chịu trói, ta có thể cho ngươi chết thống khoái!”
Giọng nói có chút quen tai, trong đầu Lục Diệp lập tức hiện ra dáng vẻ của Ngụy Khuyết.
Đúng là xui xẻo, tại sao đi tới chỗ nào cũng có thể gặp được thằng nhãi này!
Đang chạy gấp phía thì lại có một đạo lưu quang phóng lên cao, lao thẳng về phía mình.
Sắc mặt Lục Diệp thay đổi, lấy ra Kim Thân Lệnh, hắn thầm thúc giục linh lực, chuẩn bị sử dụng át chủ bài bảo mệnh cuối cùng này bất cứ lúc nào.