Chương 1042: Hắn ta không kiên trì nổi! 2
Chương 1042: Hắn ta không kiên trì nổi! 2
Không ngừng có tu sĩ chết trận, cả người Lục Diệp gần như hóa thành một đạo lôi đình màu tím, xuyên thẳng qua chiến trường.
Có người thật sự không chịu được áp lực như vậy, không khỏi hô to:
"Đàm sư huynh, chúng ta không phải đối thủ!"
Nếu là trước ngày hôm nay, có người nói cho bọn họ biết, trên đời này có một tu sĩ có thể đơn độc đấu với toàn bộ trụ sở của bọn họ, nói gì bọn họ cũng sẽ không tin, nhưng hôm nay loại chuyện không thể tưởng tượng này lại xảy ra ngay trước mắt!
Hơn nữa người nọ còn là Diệt Môn Chi Diệp tiếng tăm lừng lẫy, đối phương còn nhận lấy trừng phạt của Diệt Hồn Thần Lôi để giết người.
Đàm Lực nhìn mà mắt đỏ ngầu, thấy tu sĩ nhà mình lần lượt chết đi, đau lòng đến không thở nổi, nhưng đã phải trả một cái giá lớn như vậy, nếu bỏ cuộc vào lúc này, chẳng phải là chết vô ích sao?
Lôi đình màu tím trên người Lục Nhất Diệp nồng đậm đến mức không thể hóa giải, chắc hẳn hắn cũng đang chịu đựng tra tấn vô cùng đau đớn khó có thể tưởng tượng.
"Hắn không kiên trì được! Nhất định phải ngăn chặn hắn!" Đàm Lực giận dữ rống lên.
Sức chịu đựng của Lục Nhất Diệp vượt quá tưởng tượng, Đàm Lực vốn tưởng hắn nhiều lắm chỉ có thể giết mấy người, nhưng đến lúc này, người chết trên tay Lục Nhất Diệp đã gần ba mươi.
Toàn bộ tu sĩ trụ sở Tân Nguyệt môn tổng cộng cũng không đến hai trăm, lần này chết một hai thành, tổn thất thảm trọng cỡ nào? Nếu không giữ Lục Nhất Diệp lại, hắn cũng không có cách nào ăn nói với bản tông.
Trấn thủ sứ nhà mình đã lên tiếng, cho dù các tu sĩ Tân Nguyệt môn sợ hãi, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục vây công Lục Diệp.
Nhưng mà Lục Diệp thoạt nhìn chẳng những không bị Diệt Hồn Thần Lôi quấy nhiễu, ngược lại càng chiến càng mạnh, một thanh trường đao trong tay chỉ ra, chắc chắn có tu sĩ đền tội.
Bên cạnh Đàm Lực, y tu đang giúp hắn trị liệu thương thế bỗng nhiên mở miệng:
"Sư huynh, ta nghe nói lúc trước trên Kim Quang đỉnh, một vị Chân Hồ cảnh của Bích Huyết tông cưỡng ép giết vào Linh Khê chiến trường, hơn mười tu sĩ chết trên tay nàng ta!"
Đàm Lực bỗng nhiên quay đầu, trong mắt đỏ như máu:
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Y tu kia mở miệng:
"Uy năng của Diệt Hồn Thần Lôi mạnh cỡ nào, ta không rõ lắm, nhưng nghe nói cho dù là Thần Hải cảnh cũng không chịu nổi sự trừng phạt của Diệt Hồn Thần Lôi, theo lý mà nói, Lục Nhất Diệp đã sớm không thể nào hành động mới phải, nhưng ta thấy mặc dù Diệt Hồn Thần Lôi trên người hắn càng ngày càng nhiều, nhưng dường như đối với hắn không có quá nhiều ảnh hưởng. Sư huynh, có phải bên Bích Huyết tông có thủ đoạn đặc thù gì có thể lẩn tránh ảnh hưởng mà Diệt Hồn Thần Lôi mang đến hay không?"
"Không thể nào!"
Đàm Lực bác bỏ:
"Đây là sự trừng phạt của Thiên Cơ, không có thủ đoạn có thể tránh né."
"Ta nói là... ngộ nhỡ thì sao?"
Đàm Lực hoảng hốt một hồi, đúng vậy, ngộ nhỡ thì sao?
Sau khi Lục Nhất Diệp giết người thứ nhất đến bây giờ, đã qua thời gian dài như vậy, lại có thêm nhiều người chết trên tay hắn, nếu như hắn thật sự bị Diệt Hồn Thần Lôi trừng phạt, cho dù không chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, cũng sẽ thống khổ không muốn sống, không thể hành động mới đúng.
Nhưng tiểu tử này càng đánh càng mạnh, vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm, hoàn toàn không hề đau đớn.
Bích Huyết tông thật sự có thủ đoạn tránh sự trừng phạt của Thiên Cơ sao? Nếu vậy thì thật không thể tưởng tượng được.
Xưa nay Thiên Cơ luôn công bằng công chính, vì sao lại thiên vị người Bích Huyết tông như vậy?
"Sư huynh, không thể lấy tính mạng sư huynh đệ nhà mình để nghiệm chứng trạng thái của Lục Nhất Diệp." Y tu kia lại tận tình khuyên bảo một câu.
Đàm Lực chợt hoàn hồn, đúng rồi, đây chính là các sư huynh đệ nhà mình, sở dĩ hắn để tu sĩ nhà mình tiếp tục vây công Lục Diệp thực sự không phải là cảm thấy có thể đánh thắng đối phương về mặt thực lực, mà là cảm thấy đối phương không chịu nổi sự tra tấn của Diệt Hồn Thần Lôi.
Nhưng nếu như Lục Nhất Diệp thật sự có thể né tránh sự trừng phạt của Thiên Cơ, vậy chết nhiều người hơn cũng chỉ là chết vô ích!
Vừa nghĩ đến đây, Đàm Lực không chút do dự, bỗng nhiên đứng dậy quát to:
"Về Cửu Châu!"
Vừa dứt lời, hắn lập tức xông thẳng về phía Lục Diệp.
Khi lệnh của Đàm Lực truyền ra, tu sĩ Tân Nguyệt môn đã sớm phát hiện không ổn rối rít chạy về phía Thiên Cơ điện, Lục Diệp đang muốn đuổi giết, bóng dáng khôi ngô của Đàm Lực đã xông tới, trong miệng kêu la:
"Đừng có giết sư huynh đệ của ta nữa!"
Linh lực và khí huyết điên cuồng phun trào, khiến mặt ngoài toàn thân Đàm Lực lộ ra một màu đỏ sẫm không bình thường, cả người giống như một con mãnh thú phát cuồng, khí thế hung ác không ai bì nổi.
Lục Diệp dừng lại, Bàn Sơn Đao vung ngang lên, chém liên tục ba đao.
Ba nhát đao như lưỡi liềm chém về phía Đàm Lực, Đàm Lực giơ ngang tay ngăn cản.
Ba tiếng soạt keng keng trầm đục vang lên, trên hai tay Đàm Lực xuất hiện vết thương sâu có thể thấy được xương, thế xông tới trước cũng bị ngăn lại.
Hắn ngẩng đầu, thấy một bóng người màu tím lao đến trước mặt mình trong chớp mắt, ánh đao sáng như tuyết lóe lên trước mắt, thân hình Đàm Lực cứng đờ tại chỗ.
Lục Diệp đã đi lướt qua hắn, đuổi giết những tu sĩ Tân Nguyệt môn đang phóng tới Thiên Cơ điện, dọc theo đường đi thi thể không ngừng ngã xuống.
Ở phía sau hắn, ánh mắt Đàm Lực tối sầm, thân hình rơi xuống từ không trung, còn chưa rơi xuống đất, thi thể đã chia lìa.
Cùng là tu vi Thiên Cửu, nhưng bị trọng thương, ngay cả một đao của Lục Diệp hắn cũng không thể tiếp được.
Một lát sau, đại chiến lắng xuống, trong Thiên Cơ điện, Lục Diệp vung vẩy vết máu trên Bàn Sơn Đao, cho đao vào vỏ.
Không ít người của Tân Nguyệt môn chạy thoát, cũng không có biện pháp, người ta không tử chiến với hắn, một mình hắn thực sự không có năng lực giữ tất cả mọi người lại.
Nhưng mà coi như không tệ.
Quay người đi ra Thiên Cơ điện, tới trước thi thể không đầu của Đàm Lực, lục lọi một hồi trong ngực hắn, lấy ra ngọc giác đại trận, luyện hóa thêm chút nữa, đóng đại trận phòng hộ nơi này lại.
Lúc này mới truyền tin cho Y Y mang Đào Chính Vũ tới.