Chương 1041: Hắn ta không kiên trì nổi!
Chương 1041: Hắn ta không kiên trì nổi!
Lấy thân phận tu sĩ Vân Hà cảnh chạy tới Linh Khê chiến trường lấy lớn hiếp nhỏ, đúng là không tốt lắm.
Nếu như Đàm Thánh kia thật sự là dựa vào sức một mình làm cho Lục Diệp chịu thiệt lớn như vậy, hắn không đến mức làm thế, tài nghệ không bằng người, không có gì để nói, chỉ có thể cố gắng tu hành, tăng thực lực bản thân lên, rồi nghĩ biện pháp báo thù rửa hận.
Nhưng Đàm Thánh sử dụng loại công hiệu thứ hai của Tầm Tung Bàn, để cho hắn ở trong khu vực săn bắn muốn núp không thể núp, trốn không thể trốn, cuối cùng bị đông đảo cường giả Vạn Ma lĩnh vây chặn, không thể thoát khốn, phải vận dụng Kim Thân Lệnh trân quý đến cực điểm, tiêu phí mười vạn công huân, tổn hại thảm trọng.
Chuyện ở khu vực săn bắn bắt bắt nguồn từ Đàm thánh, dĩ nhiên chỉ có thể tìm lại tổn thất từ chỗ Tân Nguyệt môn này.
Đồng thời cũng là một loại tỏ thái độ, không giết chết hắn, vậy thì phải thừa nhận sự trả thù của hắn.
Sau khi Lục Diệp chém giết một người trong trụ sở Tân Nguyệt môn, tử lôi quanh quẩn trên người hắn, sự trừng phạt đầu tiên của Thiên Cơ giáng xuống, đau đớn do Diệt Hồn Thần Lôi mang đến thực sự khiến cho người ta khó có thể chịu đựng được.
Trước khi tới đây, hắn đã cố gắng đánh giá cao uy lực của Diệt Hồn Thần Lôi, nhưng cuối cùng phát hiện vẫn đánh giá thấp.
Lúc này mới chỉ giết một người mà đã như vậy, nếu giết càng nhiều thì trừng phạt sẽ nghiêm trọng hơn.
Lục Diệp đánh giá, dựa vào năng lực nhẫn nại của hắn bây giờ, cùng lắm là giết năm sáu người sẽ đến cực hạn, đến lúc đó cho dù không chết cũng mất đi năng lực hành động.
Tuy rằng tu sĩ trong trụ sở Tân Nguyệt môn không nhiều, nhưng cũng có một hai trăm người, chỉ có mấy người thì khó có thể làm nên chuyện gì.
Ngay lúc tâm niệm hắn chuyển động, bên trong Nguyên Linh Khiếu bỗng nhiên truyền đến một tia động tĩnh khác thường, khi động tĩnh kia truyền ra, đau đớn mà thể xác và tinh thần gặp phải lại được tiêu trừ rất nhiều.
Trong lòng Lục Diệp khẽ động, thân hình vừa dịch chuyển tránh từng đạo công kích đánh tới, vừa phân ra một phần tâm thần kiểm tra Nguyên Linh Khiếu.
Dưới sự quan sát, hắn thấy trong Nguyên Linh Khiếu, Thiên Phú Thụ tỏa ra ánh sáng Thông Thiên Hỏa, dường như cả cây đều bốc cháy, khi ngọn lửa trên Thiên Phú Thụ bốc lên cuồn cuộn, phát ra lượng lớn sương mù màu xám.
Sấm sét màu tím quanh quẩn ở trên người hắn được tiêu trừ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được...
Thiên Phú Thụ có thể đốt cháy Diệt Hồn Thần Lôi!
Phát hiện này khiến Lục Diệp vô cùng bất ngờ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại hợp tình hợp lý.
Cho tới nay, Thiên Phú Thụ đều có thể đốt cháy rất nhiều độc tố năng lượng có hại xâm nhập vào trong cơ thể, cho nên Thiên Phú Thụ chỉ cần có đầy đủ nhiên liệu, Lục Diệp có thể bách độc bất xâm, tuy Diệt Hồn Thần Lôi là trừng phạt do Thiên Cơ giáng xuống, không cách nào lẩn tránh, nhưng nếu xét cho cùng cũng là tồn tại có tính chất giống như độc tố, đối với Lục Diệp mà nói, cả hai thứ đều là năng lượng xâm nhập vào trong cơ thể, có hại đối với bản thân.
Nếu là như vậy, đương nhiên Thiên Phú Thụ có thể đốt cháy nó.
Nhưng so ra, động tĩnh đốt cháy Diệt Hồn Thần Lôi lớn hơn đốt cháy độc tố rất nhiều, xem ra tiêu hao đối với nhiên liệu cũng lớn.
Chỉ trong chốc lát, Lục Diệp đã cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, lôi đình màu tím quấn quanh thân thể hắn đã không còn sót lại chút gì.
Vốn là hắn còn có chút cố kỵ khi ra tay, bởi vì không dám giết quá nhiều người, chỉ hạ quyết tâm giết chết mấy nhân vật mấu chốt, dọa lui tu sĩ khác của Tân Nguyệt môn.
Giờ phút này phát hiện ngay cả Diệt Hồn Thần Lôi mà Thiên Phú Thụ đều có thể thiêu hủy, trong lòng không còn băn khoăn.
Lưu quang bên trên chín đạo ngự khí hiện lên, có Linh văn gia trì, dù là tốc độ hay là uy năng đều mạnh hơn vừa rồi rất nhiều.
Lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mấy bóng người phun máu, rơi xuống từ giữa không trung.
Lôi đình màu tím đã sắp biến mất lại một lần nữa leo lên người Lục Diệp, du tẩu như linh xà.
Đàm Lực bị thương nặng vẫn đang ở bên kia liên tục gầm thét:
"Lục Nhất Diệp ngươi đang tìm chết!"
Sư đệ nhà mình bị giết, đương nhiên làm cho hắn đau lòng, nhưng nếu như Lục Nhất Diệp tiếp tục khư khư cố chấp như vậy, hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Nếu như hôm nay có thể chém giết Lục Nhất Diệp ở chỗ này, tổn thất lớn hơn nữa cũng đáng giá, điều kiện tiên quyết là đừng để Lục Nhất Diệp trốn thoát.
Vừa nghĩ đến đây, Đàm Lực hô to:
"Đừng để hắn chạy thoát! Hắn kiên trì không được bao lâu."
Vốn dĩ Lục Diệp bị đông đảo tu sĩ vây công còn liên tục chém giết mấy người, đã khiến cho tu sĩ Tân Nguyệt môn sinh lòng kiêng kị, mạng chỉ có một, ai mà không quý trọng? Nhưng mà thấy sấm sét màu tím trên người Lục Diệp càng ngày càng nồng đậm, lại có lệnh của Đàm Lực, lúc này tu sĩ Tân Nguyệt môn lấy hết dũng khí tiếp tục triền đấu với hắn.
Lưu quang của ngự khí tung hoành, đao mang chém qua, Lục Diệp lại nhẹ nhàng như bươm bướm, tung bay bất định trong đám người, những nơi hắn đi qua đều nhấc lên từng mảnh gió tanh mưa máu.
Tu sĩ Tân Nguyệt môn rơi xuống như sủi cảo.
Ác chiến như vậy, một người độc chiến một tông môn, Lục Diệp cũng khó có thể ngăn cản tất cả công kích, nhưng hắn có Ngự Thủ linh văn, cho nên có thể bảo vệ được chỗ yếu hại của mình, công kích khác đánh vào trên người hắn nhiều nhất cũng chỉ khiến hắn bị thương nhẹ. Trong tu vi cùng cấp, khí lực của Lục Diệp có thể so với thể tu chuyên tu thân thể.
Nhưng nếu tu sĩ Tân Nguyệt môn để cho Lục Diệp chém một đao, vậy cũng không phải vấn đề có bị thương hay không, đó là vấn đề có mạng hay không.