Chương 1040: Dám giết người sao? 2
Chương 1040: Dám giết người sao? 2
Vừa nghĩ đến đây, Đàm Lực đi lên phía trước vài bước, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lục Diệp:
"Lục đạo hữu không phát tài ở Vân Hà chiến trường, lại chạy tới trụ sở Tân Nguyệt môn của ta, ngươi muốn thế nào?"
"Đàm Thánh... Là người của Tân Nguyệt môn các ngươi?" Lục Diệp đặt tay lên chuôi đao, nhàn nhạt mở miệng.
Đàm Lực nghe vậy, nhướng mày:
"Đúng là gia huynh, Lục đạo hữu có gì chỉ giáo?"
"Ngươi là đệ đệ ruột của Đàm Thánh?" Lục Diệp nhướng mày, đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Vâng."
"Rất tốt!"
Lục Diệp gật đầu:
"Đàm Thánh ở Vân Hà chiến trường rất chiếu cố ta, hôm nay đến đây chỉ vì trả lại cho hắn một chút ân tình!"
Lúc chữ cuối cùng rơi xuống, sau lưng Lục Diệp đã kéo theo một đạo tàn ảnh, đánh thẳng về phía Đàm Lực.
Mặc dù Đàm Lực có đề phòng, nhưng hiển nhiên không nghĩ tới Lục Diệp lại ra tay quyết đoán như thế.
Điều này hoàn toàn không giống với suy nghĩ của hắn, ở trong suy nghĩ của hắn, một tên Vân Hà cảnh cưỡng ép tiến vào Linh Khê chiến trường như Lục Diệp chắc chắn sẽ không dám giết người bừa bãi, nếu không tư vị Diệt Hồn Thần Lôi cũng không phải dễ chịu như vậy.
Ai ngờ một lời không hợp Lục Diệp đã thật sự động thủ.
Dưới tình thế nguy cấp, Đàm Lực vội vàng tế ra một tấm Linh khí đại thuẫn, rót linh lực đặt ngang trước người.
Ngay sau đó, một tiếng ầm vang thật lớn truyền ra, cả người Đàm Lực bị nện rơi trên mặt đất, lực lượng tràn trề không thể chống đỡ kia làm cho con mắt của hắn trợn trừng, điều càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là dưới một kích này Linh khí đại thuẫn của mình lại ảm đạm, linh tính đại giảm!
Hắn có tu vi Thiên Cửu, xếp hạng vị trí hơn năm mươi trên Linh Khê bảng, nhìn khắp toàn bộ Linh Khê chiến trường, cũng coi như là cường giả.
Lục Nhất Diệp hiện cũng chỉ có thể phát huy ra tu vi Thiên Cửu, vậy mà chỉ một kích đã suýt nữa phá vỡ phòng hộ của mình, sát thương kinh khủng bực nào.
Hắn chưa từng chân chính giao thủ với Lục Diệp, cho nên mặc dù biết Lục Diệp rất mạnh, nhưng cụ thể cường đại đến trình độ nào thì không rõ ràng lắm, cho đến giờ phút này!
"Đàm sư huynh!"
Tu sĩ Tân Nguyệt môn xung quanh thấy Đàm Lực bị đánh rơi xuống, lập tức hô lên.
Cùng lúc đó, Đàm Lực chỉ cảm thấy trên Linh khí đại thuẫn của mình lại truyền đến một đòn tấn công mạnh mẽ.
Một tiếng rầm vang lên, Linh khí phòng hộ hạ phẩm Cửu Cấm cấp hoàn toàn bị nghiền nát, lộ ra khuôn mặt kinh hoảng của Đàm Lực.
Lục Diệp theo sát phía sau hắn, Bàn Sơn Đao chém ngang một đao!
Đàm Lực đã không còn Linh khí để dùng, chỉ có thể thôi động linh lực và khí huyết hình thành phòng hộ bên ngoài thân thể.
Bàn Sơn Đao rơi xuống, máu tươi vẩy ra, Đàm Lực nặng nề rơi trên mặt đất, phần bụng có một vết thương thật lớn, gần như có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Hắn sởn cả tóc gáy, chỉ cảm thấy tử vong cách mình rất gần.
Nếu hắn không phải thể tu, da dày thịt béo, chắc chắn đã bị một đao vừa rồi chém thành hai đoạn.
Thấy Đàm Lực chưa chết, Lục Diệp cũng có chút kinh ngạc, cảm khái một tiếng, thân thể của thể tu đúng là mạnh mẽ hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.
Đang định xông qua bổ thêm một đao, xung quanh truyền tới tiếng xé gió lít nha lít nhít.
Trấn thủ sứ nhà mình bị đánh, sao tu sĩ Tân Nguyệt môn còn có thể kiềm chế được? Mặc kệ là Lục Nhất Diệp hay Lục Nhị Diệp gì đó, đánh trước rồi nói sau.
Bọn họ nhiều người như vậy, không lý nào lại sợ một người.
Trong lúc nhất thời, lưu quang thuật pháp ngự khí bắn ra, từ bốn phương tám hướng tập kích về phía Lục Diệp.
Bất đắc dĩ, Lục Diệp chỉ có thể thu hồi sát tâm, thân hình xê dịch, tránh từng đạo công kích kia. Cùng lúc đó, hộp binh khí bên hông vù vù, chín đạo ngự khí bay ra.
Tràng diện hỗn loạn vô cùng, ngày càng nhiều tu sĩ Tân Nguyệt nôn bị kinh động, chạy tới bên này.
Bên cạnh Đàm Lực, có y tu chạy tới kiểm tra thương thế cho hắn, còn Đàm Lực lại há miệng gầm lên:
"Lục Nhất Diệp, ngươi là tu sĩ Vân Hà cảnh, không ở Vân Hà chiến trường tu hành, lại chạy tới Linh Khê chiến trường diễu võ dương oai, thật sự cho rằng Tân Nguyệt môn ta sợ ngươi sao? Ta biết rồi, nhất định là gia huynh ở Vân Hà chiến trường giáo huấn ngươi, ngươi không phải đối thủ của gia huynh, cho nên mới chạy tới nơi này ỷ lớn hiếp nhỏ, quả nhiên là không biết xấu hổ đến cực điểm!"
Vừa rồi Lục Diệp đột nhiên hỏi Đàm Thánh, trong lòng của hắn mơ hồ có suy đoán, mặc dù không dám khẳng định, nhưng chắc chắn tám chín phần mười, nếu không tên Diệt Môn Chi Diệp này không có lý do gì lại chạy đến trụ sở Tân Nguyệt môn.
Khi tiếng hét phẫn nộ của hắn truyền tới, một tiếng hét thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Tu vi của tu sĩ Tân Nguyệt môn cao thấp không đồng nhất, tuy Lục Diệp lấy một địch nhiều, nhưng từ khi hắn tu hành đến nay, còn ít trải qua cảnh tượng tương tự như vậy sao? Hắn có rất nhiều tâm đắc để ứng phó với tình cảnh như thế này.
Thân hình xê dịch, Ngự Thủ phòng hộ, ngự khí giết địch, cuối cùng cũng có tu sĩ Tân Nguyệt môn nhất thời không để ý, bị ngự khí của hắn chém xuống, máu tươi theo thi thể rơi xuống từ không trung.
Đàm Lực giận tím mặt:
"Ngươi dám giết người!"
Hắn hoàn toàn không ngờ Lục Nhất Diệp lại thật sự dám giết người ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ Thiên Cơ trừng phạt?
Mà sau khi chém giết một người, mắt thường có thể nhìn thấy quanh thân Lục Diệp bỗng nhiên nổi lên hào quang màu tím. Nếu như nhìn kỹ, hoàn toàn không phải hào quang màu tím gì, mà là từng tia sấm sét màu tím di chuyển trên người hắn.
Diệt Hồn Thần Lôi hiện thân, khóe mắt Lục Diệp lập tức nhảy lên.
Không có gì khác, quá thống khổ.
Từ khi tu hành đến nay, vô số thương thế lớn nhỏ, còn có mấy lần bị thương nặng hôn mê, nhưng chưa từng có lần bị thương nào khiến hắn cảm thấy không thể chịu đựng được.
Trừng phạt của Diệt Hồn Thần Lôi làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể chịu đựng được.
Loại thống khổ này cũng không phải đơn thuần là đến từ trên thân thể, còn có thần hồn, dường như có vô số con kiến đang điên cuồng gặm cắn thể xác và tinh thần, làm cho người ta chịu đủ tra tấn như cực hình.