Chương 1053: Bây giờ đã có thể chứng minh rồi?
Chương 1053: Bây giờ đã có thể chứng minh rồi?
Vân Khuynh Nguyệt nói: “Mặc dù kỳ hạn mười ngày vẫn còn nhưng chuyện đàm phán không có kết luận, phải để lại đủ thời gian chuẩn bị cho các đại tông môn, cho nên chúng ta phải nhanh một chút mới được.”
Nói như vậy, chẳng những tốc độ không giảm bớt ngược lại còn nhanh hơn một chút, Võ Tuấn thấy thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Một đường bay nhanh, xa xa, Thiên Kiếm Phong đang trông thấy.
Vũ Tuấn đột nhiên mở miệng: “Thật ra có thể thử để Quỷ tu đột kích giết hắn, nếu có thể giết được hắn, tất cả phiền phức đều được giải quyết dễ dàng.”
“Nhưng nếu không giết được thì sao?”
Nếu như không giết được, vậy sẽ chỉ triệt để chọc giận Lục Nhất Diệp, đến lúc đó sẽ dẫn đến hậu quả gì cũng khó có thể đoán trước.
Thật ra không phải Thần hải cảnh không nghĩ tới việc phái quỷ tu tu vi cao thâm vào, nhưng việc này nguy hiểm quá lớn, không nói những cái khác, bản thân Lục Nhất Diệp tinh thông trận đạo, cho dù hắn dừng lại ở trên đỉnh Thiên Kiếm, bên cạnh khẳng định cũng bố trí một ít pháp trận, quỷ tu chưa chắc có thể an toàn ẩn núp bên cạnh hắn.
Một khi bị hắn phát hiện tung tích, bằng vào thực lực bá chủ cấp của hắn, đám quỷ tu tất nhiên không có kết cục tốt.
Chính vì có băn khoăn như vậy, bên Vạn Ma Lĩnh mới không dám hành động thiếu suy nghĩ mà phái Vũ Tuấn và Vân Khuynh Nguyệt đến trao đổi.
Đến trên không Thiên Kiếm Phong, hai người quét mắt qua, liền thấy được thân ảnh ngồi ngay ngắn trên Linh Phong kia.
“Ở bên kia.” Vân Khuynh Nguyệt vừa nói vừa điều khiển linh khí phi hành của mình bay xuống phía dưới, Vũ Tuấn theo sát phía sau.
Trong chốc lát, hai người đã hạ xuống trước mặt Lục Diệp khoảng mười trượng.
Đưa mắt quan sát qua, hai người đều âm thầm giật mình, không có gì khác, trên người Lục Diệp căn bản không có dấu vết tử lôi quấn quanh.
Căn cứ vào tin tức bọn họ lấy được lúc trước, sau khi Lục Diệp công phá trụ sở Tân Nguyệt môn, sau khi giết hơn năm mươi người liên tục, tử lôi nồng đậm trên người hắn như muốn ngưng tụ thành tảng, chỉ là hơn nửa ngày sau khi xuất hiện ở trụ sở Vân Dương tông, tử lôi liền biến mất không thấy, đợi hắn lại giết người, tử lôi lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng giờ phút này, Tử Lôi lại không có...
Điều này không thể nghi ngờ, Lục Nhất Diệp quả thật có thủ đoạn áp chế Thiên Cơ trừng phạt, thế nhưng trên đời này thật sự có thủ đoạn thần kỳ như vậy sao?
Thời điểm hai người đang quan sát Lục Diệp, Lục Diệp đang nghiên cứu đọc sách cũng giương mắt nhìn về phía bọn họ, cái nhìn đầu tiên đã bị Vân Khuynh Nguyệt hấp dẫn, con ngươi không khỏi sáng ngời.
Có thể được các nam nhân một thời đại đánh giá là thiên nữ, dung mạo tự nhiên là tuyệt mỹ, sự vật tốt đẹp luôn có thể làm cho tâm tình người ta vui vẻ.
Ánh mắt càng dời xuống càng sáng hơn rất nhiều.
Động tác nhỏ này tự nhiên không thể gạt được thị lực của Vân Khuynh Nguyệt, trong lòng bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa trước mặt quả nhiên giống như lời đồn...
Cũng may hắn nhìn thì nhìn, trong ánh mắt cũng không có dâm tà gì, hơn nữa rất nhanh đã dời tầm mắt đi.
Lục Diệp lại liếc nhìn Võ Tuấn, cũng không quá để ý.
Có thể xác định chính là, hai người này đều không phải Linh Khê cảnh, thậm chí không phải Vân Hà cảnh, tối thiểu cũng là Chân Hồ, không thể nào là Thần Hải.
Điều khiến Lục Diệp hơi nghi hoặc chính là tuổi tác của nữ tử này, chỉ nhìn từ bề ngoài thì nữ tử này có tuổi tác không lớn hơn mình, nhưng ít nhất một vị tu sĩ Chân Hồ cảnh làm sao có thể chỉ có chừng này tuổi, bề ngoài nhìn không ra tuổi tác lớn nhỏ, chỉ có thể nói là nữ tử này có phương pháp bảo dưỡng.
“Là Bích Huyết tông Lục Nhất Diệp, Lục đạo hữu?” Vân Khuynh Nguyệt mở miệng trước.
Thiếu niên trước mặt này là người duy nhất từ xưa đến nay dựa vào sức một mình quậy tung Linh Khê chiến trường, làm cho nó rung chuyển không ngừng, càng làm cho bên phía Vạn Ma lĩnh không có biện pháp, cho nên Vân Khuynh Nguyệt cho dù tu vi cao hơn Lục Diệp rất nhiều cũng không có chút ý tứ khinh thường hắn.
Lại nói, bản thân nàng chính là một vị nữ tử tính tình ôn hòa.
Trước khi đến đây, hắn đã nhìn thấy bức họa của Lục Diệp, dung mạo đúng, nhưng hắn vẫn phải hỏi thăm một câu.
Nàng chẳng những dung mạo tuyệt mỹ làm người ta cảnh đẹp ý vui, ngay cả thanh âm cũng cực kỳ mềm mại êm tai, giống như gió xuân qua tai, khẽ vuốt mà đi.
Một vị tu sĩ Chân Hồ cảnh như nàng xưng hô với Lục Diệp một tiếng đạo hữu, thể hiện đầy đủ thành ý của bản thân, dựa vào tu vi địa vị thấp của nàng hoàn toàn có thể gọi một tiếng tiểu hữu, thậm chí còn gọi thẳng tên họ Lục Diệp.
“Là ta.”
Lục Diệp thu hồi quyển sách trong tay.
Âm thầm phỏng đoán phía Vạn Ma lĩnh phái một nữ tử như vậy đến tìm mình, rốt cuộc có ý đồ gì?
Rất nhanh đã có được kết luận, hai người này không phải đến để đưa tiền bình an.
“Có chứng cớ gì có thể chứng minh ngươi là Lục Nhất Diệp?” Võ Tuấn bỗng nhiên mở miệng.
Trước khi đến, hắn đã thương nghị xong với Vân Khuynh Nguyệt rồi, hai người một kẻ mặt đen, một kẻ mặt trắng đàm phán sao, luôn như vậy, đây cũng là nguyên nhân bên Vạn Ma Lĩnh chọn lựa hai người tới, nếu hai người đều rất dễ nói chuyện, vậy thì còn nói chuyện quỷ gì nữa, người khác nói cái gì cũng đáp ứng được, cho nên luôn cần có một người mặt đen như thế mới gánh vác thành ý của một người khác, thuận tiện cò kè mặc cả.
Võ Tuấn không có ác ý với chủ quan của Lục Diệp, tu vi chênh lệch đặt ở chỗ này, nhưng thân là tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, hành động của Lục Diệp làm cho hắn ta có chút cùng chung mối thù, lần nói chuyện này đương nhiên sẽ không quá khách khí.